webnovel

Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Vì sự bất cẩn của những kẻ mà Kiều Ôn Noãn thuê, Cảnh Hảo Hảo bị đưa nhầm vào phòng của Lương Thần tại khách sạn Tứ Quý và bị mất đi sự trong trắng. Để bảo vệ Thẩm Lương Niên và tình yêu suốt 10 năm của mình, Cảnh Hảo Hảo buộc phải nhẫn nhịn ở bên cạnh Lương Thần mà không hay biết về mối quan hệ vụng trộm suốt 2 năm của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn. Mặc dù cố chấp không chịu thừa nhận nhưng Lương Thần không thể ngờ được càng ngày anh càng yêu Cảnh Hảo Hảo nhiều tới mức không thể sống thiếu cô, bỏ qua tất cả sự ngạo mạn, lạnh lùng vốn có mà quan tâm, yêu thương cô. Trong khi đó, Cảnh Hảo Hảo vẫn một lòng hướng về Thẩm Lương Niên và ngày đêm nghĩ cách thoát khỏi sự ràng buộc của Lương Thần. Cho tới khi sự thật về mối quan hệ của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn tình cờ bị phát giác, thế giới vốn chỉ xoay quanh một người đàn ông gắn bó suốt quãng đời nghèo khó của Cảnh Hảo Hảo bị vỡ vụn. Kiều Ôn Noãn mất đi sự nghiệp nhưng vẫn tiếp tục đeo bám Thẩm Lương Niên trong khi anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày và không nói cho ai biết. Trải qua bao biến cố, Cảnh Hảo Hảo không ngờ rằng tình cảm dành cho Lương Thần cũng bắt đầu len lỏi trong cô. Tuy vậy, hết lần này tới lần khác, hạnh phúc tưởng đã chạm tới lại tuột mất, Cảnh Hảo Hảo biến mất trước đám cưới ba ngày. Lương Thần tuyên bố, nếu không phải là Cảnh Hảo Hảo thì sẽ không cưới bất kỳ ai khác và âm thầm tìm kiếm, chờ đợi cô. Những âm mưu, những toan tính, sự trắc trở, sự đau đớn, trả giá… chuyện tình của Lương Thần – Cảnh Hảo Hảo – Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn rồi sẽ ra sao? Mời quý độc giả theo dõi những phần tiếp theo của “Nhân gian của anh là em”.

Ye Fei Ye · Urbano
Classificações insuficientes
817 Chs

Chương 38: Progesterone (8)

Editor: Nguyetmai

Anh cong môi nhếch cười: "Hảo Hảo, có phải em lại muốn giở trò gì với tôi không?"

"Không… không có."

Tuy có rất nhiều người gọi cô là "Hảo Hảo" nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy hai từ này phát ra từ miệng anh, dù rằng giọng nói của anh trầm thấp du dương, êm tai như tiếng trời, cô lại chỉ thấy lạnh cóng cả người. Cô nhìn anh, lắc đầu nói: "Thật sự không có."

Lương Thần nhìn vào mắt cô hồi lâu, nói: "Cũng đúng, em và Thẩm Lương Niên đã bên nhau mười năm, nói chia tay ngay quả thật hơi khó. Vậy em nói xem, mấy ngày thì được?"

"Một tháng…"

Mới nói đến chữ thứ hai, mặt anh đã sa sầm hẳn, cô đành cắn môi sửa miệng: "… Nửa tháng…"

"Hảo Hảo, em thật biết đùa, nửa tháng ư… Em nghĩ tôi đợi được sao? Đừng thấy tôi nhượng bộ mà em được voi đòi tiên. Cứ theo như tôi đã nói, một ngày thôi!"

"Anh Lương Thần… Anh đã nói sẽ cho em thời gian mà, anh đồng ý với em đi… Anh Lương Thần…"

Sợ anh đổi ý, dưới tình thế cấp bách, cô sốt ruột làm nũng với anh, vui vẻ gọi anh như thể đang gọi "anh Lương Niên" vậy.

Cô không chắc liệu có phải người đàn ông nào cũng thích chiêu này hay không nhưng bây giờ cô đã rơi vào bước đường cùng, đành phải liều một phen.

Thực tế chứng minh, chiêu "liều ăn nhiều" này của Cảnh Hảo Hảo quả thật rất thành công. Lương Thần vô cùng hưởng thụ ba chữ "anh Lương Thần" vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn của cô. Mặc dù biết rõ, cô gọi như vậy chỉ vì muốn anh nhượng bộ nhưng anh vẫn cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều. Tâm trạng anh có vẻ tốt hẳn lên, nhìn cô nói: "Tôi cho em bốn ngày. Trước tối hôm sinh nhật, em phải giải quyết xong xuôi mọi chuyện với Thẩm Lương Niên. Đây là giới hạn lớn nhất của tôi, tôi không thích dùng chung bạn gái với người đàn ông khác."

Cô biết anh thư thả cho mình ba ngày đã là nhượng bộ rất lớn rồi, nếu cô còn cương quyết tranh cãi, e rằng anh lại trở mặt. Cô dè dặt nói: "Vậy tôi có thể về nhà trước không? Đến tối hôm sinh nhật tôi sẽ gọi điện cho anh, được không?"

Dừng lại giây lát, cô lại bổ sung thêm: "Anh Lương Thần…"

Sao anh lại không nhận ra cô có ý định gì cơ chứ, chẳng qua là cô không muốn ở cùng anh đêm nay, sợ anh muốn cô mà thôi. Nhưng nói thật, mấy hôm trước đúng là lần đầu tiên của anh, cảm giác thật sự rất khó quên. Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, cô lại đứng trước mặt anh, hương thơm sạch sẽ nhẹ nhàng trên người cô cứ xộc vào mũi khiến cả người anh ngứa ngáy. Dù vậy, anh cũng không phải loại đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới, sớm muộn gì cô gái này cũng sẽ thuộc về anh, thế nên, anh ra chiều dễ dãi khẽ gật đầu tựa như bậc vua chúa ban ơn cho thần dân: "Được!"