Lúc này, Cảnh Hảo Hảo mới xuống xe, chậm chạp theo sau dì Lâm vào nhà. Đúng lúc Lương Thần đang bê một tách cà phê bước ra từ phòng ăn, thấy Cảnh Hảo Hảo, bước chân anh hơi khựng lại rồi thản nhiên bước luôn vào thang máy, về phòng mình ở tầng hai.
"Cô Cảnh, muộn lắm rồi, cô đã ăn gì chưa?"
Cảnh Hảo Hảo không đoán được Lương Thần đang nghĩ gì, cô không muốn lên tầng. Thực ra, trước kia, Lương Thần tức giận với cô đều đặn như cơm bữa vậy. Khi ấy cô đã quen, cũng đã chết lặng nên cứ thế thờ ơ chịu đựng. Nhưng giờ đây, khi đã lâu anh không phát cáu với cô, chuyện tối nay lại đột nhiên xuất hiện khiến cô bỗng cảm thấy hơi sợ.
Vậy nên, lúc nghe dì Lâm hỏi cô có đói không, cô gật đầu không chút do dự.
Dì Lâm nhanh chóng dặn người giúp việc chuẩn bị bữa tối, sau đó cùng cô vào phòng ăn dùng bữa. Cảnh Hảo Hảo ăn rất chậm, vừa ăn, cô vừa nghĩ xem chút nữa phải cư xử với Lương Thần thế nào cho phải.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com