Thẩm Lương Niên thấy Cảnh Hảo Hảo sắp khóc mới dần thả lỏng bàn tay đang níu chặt lấy tay cô.
"Tổng Giám đốc Lương."
Trợ lý của Lương Thần thấy anh bước đến, lập tức cung kính tránh sang một bên.
Lương Thần thản nhiên vòng qua cửa xe, nhìn chằm chằm vào Cảnh Hảo Hảo bên trong, bất ngờ nở nụ cười: "Hảo Hảo, em đùa vui không?"
Chỉ một câu hỏi như thế đã khiến cho Cảnh Hảo Hảo run lẩy bẩy. Cô vội xuống xe, chưa kịp lên tiếng thì Lương Thần đã giành nói trước: "Lâm Nam, đưa cô Cảnh về xe."
"Vâng, Tổng Giám đốc Lương."
Lâm Nam lịch sự hướng về phía Cảnh Hảo Hảo làm động tác mời: "Cô Cảnh, mời!"
"Hảo Hảo!"
Thẩm Lương Niên gọi tên cô, nhanh chóng cởi dây an toàn ra.
Cảnh Hảo Hảo ngừng bước, muốn quay lại nhìn Thẩm Lương Niên, nhưng chỉ vừa khẽ xoay đầu, giọng nói mất kiên nhẫn của Lương Thần lại truyền đến: "Nhanh lên!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com