Lúc ăn cơm, Cảnh Hảo Hảo vẫn không ngừng suy nghĩ về phòng vẽ, vì vậy di động reo lên mấy tiếng liên tục cô vẫn chăm chú ăn, không có phản ứng.
Lương Thần dùng đũa gõ lên bát của cô, cô giật mình ngước lên nhìn anh, lúc này anh mới lên tiếng: "Di động đang reo."
Cô bất giác lấy di động từ trong túi ra, hóa ra là thông báo của Weibo.
Cô mở ra xem, liền thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Lương Niên, vừa đọc được vài chữ "Hảo Hảo, anh đây…" thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi của Lương Thần, "Ai tìm em vậy?"
Cảnh Hảo Hảo giật thót, bất giác siết chặt di động, bình tĩnh ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Không có gì, thông báo của weibo thôi."
Lần Thẩm Lương Niên dẫn cô đến nhà họ Lương tham dự tiệc sinh nhật của mẹ Lương Thần, lúc vẫn chưa nhìn thấy anh, cô cũng nở nụ cười nhẹ nhàng như thế.
Da cô trắng ngần, phong thái dịu dàng cười lên tạo cảm giác ấm áp dễ chịu, tựa như cảm giác thư thái khi xuân về trăm hoa đua nở vậy.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com