"Oanh Trầm."
"Oanh Trầm."
Lâm Oanh Trầm hoàn hồn lại: "Vâng ạ?"
Trần Hình là đại sư huynh trong đoàn múa, tính tình tốt nhất: "Em đang nghĩ gì thế? Đi thôi, anh đưa em về."
Cô gật đầu, thu dọn túi đồ trang điểm, cầm áo khoác và chìa khóa xe: "Làm phiền anh quá."
Vị trí của nhà hát kịch khá hẻo lánh, trên đường không có nhiều xe. Buổi tối mùa hạ sau cơn mưa vô cùng yên tĩnh, cô nhắm mắt suy nghĩ vẩn vơ một lúc, ý thức bắt đầu mơ màng.
Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một người con gái mặc chiếc váy dài có tay áo rộng, phục sức khẽ kêu vang.
Phía sau ngọn núi giả là hồ sen, hoa sen trong nước đang đua nhau khoe sắc. Ở phía xa thấp thoáng nghe thấy tiếng cười đùa trong đình ngắm cảnh bên cạnh hồ.
Vài vị công tử tuấn tú trẻ tuổi, có người đang đứng, có người đang ngồi, có người cầm quạt, có người cầm kiếm, đều quần áo lộng lẫy, tuấn tú xán lạn.
"Tam hoàng huynh, huynh gian lận."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com