Cô ta lập tức nhảy bắn ra, nửa bên mặt bị băng gạc che kín, nửa bên mặt còn lại thì đã méo mó vặn vẹo. Trong mắt cô ta tràn ngập vẻ hoảng sợ kinh hãi: "Tôi không giết người! Tôi không lừa gạt!"
Tưởng Khải không muốn nói nhiều, anh túm chặt cô ta: "Đợi tới đồn cảnh sát rồi nói sau."
Cô ta duỗi tay ra chống cự, quay đầu sang cầu cứu Từ Bình Chinh: "Ba ơi!"
"Ba ơi, cứu con!"
"Con bị oan mà." Cô ta giãy giụa, tóc tai bù xù, băng gạc trên mặt cũng bị lột bỏ. Trên má phải cô ta có một vết sẹo đỏ ửng dài bằng ngón tay vừa mới lên sẹo lồi, hình dáng cực kỳ giống một con rết. Từ Trăn Trăn vừa mở miệng là vết sẹo lại vặn vẹo đi nhìn rất dữ tợn.
Tóc tai cô ta rối bù, nhếch nhác không chịu nổi.
Đám người đứng ngoài xem đều im lặng, chỉ có tiếng cầu cứu kêu khóc om sòm của Từ Trăn Trăn: "Ba ơi, con là con gái của ba mà, ba cứu con đi!"
"Ba ơi…"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com