"Y phục của anh, không làm tôi buồn nôn."
Trì Vi nói chuyện như vậy, bất ngờ là Bạc Dạ Bạch lại là người nhắc đến Bạch Tư Ẩn trước.
Bất chợt cô nhận ra vẻ mặt của người đàn ông có chút thu lại, có cảm giác quá dị không kể ra được, nhớ đến mối quan hệ hiện tại của hai người, thực sự nên giữ khoảng cách.
Làm theo bản năng, Trì Vi không muốn khoác chiếc áo của anh ta, thấp giọng trở mặt: "Cảm ơn, chỉ là tôi không thấy lạnh, anh không cần làm như vậy."
Mặc dù vì đứa con nhưng hắn không cần như vậy,mọi chuyện rồi cũng sẽ quay về vị trí của nó mà thôi.
Suy cho cùng, sự cách biệt khó mà biến mất được.
Trì Vi nhớ lại khi cô vừa tỉnh lại, đã thấy anh ta ở bên cạnh giường bệnh trông coi mình. Trước đó, khi bản thân ở trong trạng thái ngủ say, dáng vẻ hai người ắt phải thân mật lắm.
Rồi lại nghĩ, anh ta từng giải thích rằng mình không hề có quan hệ gì với Trì An!
Trong lúc đó, đầu óc trống không và hỗn loạn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com