46#
Nhận được hôn thú trên tay, tôi mới nhận thức được một vấn đề: tôi đã gả đi!
Tương lai của tôi sẽ trở thành thiếu phụ luống tuổi. Về sau sẽ trở thành bà già khó tính. Sâu sa hơn nữa sẽ trở thành một bà cụ vui tính với điệu Van nhiệt tình ở quảng trường.
Rồi, rồi, cuối cùng Khương Thập Tam tôi đây đã chính thức trưởng thành.
Tôi lập tức chụp ảnh gửi cho chị gái, bảo rằng:
"Khương Đại Di, sau này chị đừng hòng quản em nữa nhé! Em đã có người bảo kê rồi đấy!"
Chị Đại Di lập tức gửi mười cái icon tức giận, oanh tạc Wechat của tôi một cách thê thảm. Sau đó mới nói:
"Con nhóc ngu xuẩn chết tiệt! Ai bảo mày kết hôn, HẢ!!!"
Tôi thở dài: "Chị phẫn nộ cũng vô dụng. Hôn thú cũng nhận rồi, em có thể làm gì khác ư?"
"..." Chị Đại Di lập tức cho tôi vào danh sách đen.
Tôi: "..." Bả là đang muốn tuyệt giao, tuyệt tình với tôi đấy à?
47#
Ba gọi điện đến.
"Con gái nhỏ, áo bông tri kỷ của ba ơi~ Con đã kết hôn rồi, có đúng hông?"
"..." Cái giọng chết tiệt này, tôi rất nghi ngờ đây không phải ba của tôi.
"Chỉ cần có thể gả đi, ba mừng muốn chớt!!! Sính lễ bên đó có thiếu không? Nếu thiếu thì nói với ba, ba bù giúp vào phần sính lễ còn thiếu! Hai đứa đã có nhà chưa? Nếu chưa thì cả khu Ninh Cư Uyển cứ thoải mái chọn lấy vài căn, hoặc lấy hết luôn đi cũng được! Có xe chưa? Hai đứa thích hãng xe nào? Hay lát ba bảo thư ký Uông đến dẫn hai đứa đến cửa hàng 4s, hai đứa thích xe nào thì cứ mua đi! Ba thanh toán hết, thanh toán hết!"
"..."
Rốt cuộc, ba tôi muốn tôi gả đi cỡ nào, hả?
*
Anh Vương, à không, phải gọi là Vương tiên sinh!
Vương tiên sinh thấy tôi vẫn ngơ ngáo đứng đó, anh ấy liền hỗ trợ tôi nghe điện thoại.
Vương tiên sinh: "Ba! Con chào ba!"
Khương lão ba: "Hây! Con rể! Ha ha ha ha!"
Vương tiên sinh: "Con cảm ơn ý tốt của ba. Sính lễ con đã chuẩn bị kỹ rồi, chỉ là nảy sinh chút vấn đề, con cần phải xử lý trước khi tổ chức lễ cưới."
Khương lão ba ngẩn người, hỏi:
"Con rể, con đừng ngại! Chúng ta hiện đã là người một nhà, chỉ cần con nói ra, mọi vấn đề ba có thể thay con giải quyết! Con rể hãy yên tâm! Chỉ cần không đào hôn, mọi vấn đề cứ để ba lo."
Khóe miệng Vương tiên sinh giật liên tục, nghẹn nửa ngày mới dám đáp một tiếng:
"Vâng."
Khương lão ba tiếp tục oanh tạc qua điện thoại, hệt như một bà mẹ già có con gái chuẩn bị xuất giá. Nói chuyện đến mức nóng cả máy, Khương lão ba mới chịu ngưng.
Vương tiên sinh cười cười, nói với tôi:
"Khương Thập Tam, ba của chúng ta thật đáng yêu!"
Tôi: "..."
Hai người bọn họ, sao có thể xưng hô thuận miệng trơn tru như thế chứ!
48#
Tôi và Vương tiên sinh chuẩn bị quay lại bệnh viện thì gặp luôn thư ký Uông đang đứng đợi ở cửa.
Thư ký Uông nói: "Nhị tiểu thư, chủ tịch phu nhân muốn mời hai vị về nhà lớn dùng bữa!"
Tôi gật đầu: "Được!"
Quay sang nhìn Vương tiên sinh, tôi hỏi:
"Con rể dù xấu cũng phải đến nhà mẹ vợ. Vương tiên sinh, chắc hẳn anh sẽ không ngại, nhỉ?"
Vương tiên sinh nào đó nhìn tôi ý vị thâm trường, khóe môi hơi nhếch lên.
Tôi đã từng tưởng tượng ra hình dáng cũng như tính cách của ông xã tương lai. Nhưng không ngờ, hình tượng người đàn ông xinh đẹp cấm dục thế này lại là nam nhân thuộc sở hữu của tôi và mối quan hệ giữa tôi và nam nhân này được pháp luật bảo hộ.
Tiên phong đạo cốt, cấm dục mê người! Mấy chữ này chính là để miêu tả Vương tiên sinh đấy!
50#
Vương tiên sinh chống tay lên thành xe lăn, híp mắt nhìn tôi, cười hỏi:
"Vẻ ngoài của anh không tốt hả?"
Tôi giật mình, đáp trong vô thức:
"Tốt, rất tốt!"
"Vậy thì được rồi!" Vương tiên sinh gật gù. "Nếu như anh đã không xấu, sao anh phải sợ gặp người nhà của em?"
"Ừm, đúng nhỉ."
"Đừng đứng ngây ngốc ở chỗ này nữa, hai ta đi mua quần áo rồi đến nhà mẹ thôi!"
Tôi nhìn Vương tiên sinh một cái, cảm thán:
"Vương tiên sinh, anh bắt vai diễn thật thuần thục a!"
Vương tiên sinh cười cười:
"Năm đó, nếu không phải gặp rắc rối khi đăng ký thi đại học. Nói không chừng hiện tại ông xã này của em đã trở thành diễn viên rồi."
"..."
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn mặt!
51#
Mua sắm quần áo, Vương tiên sinh gọi tôi đến hỗ trợ thay đồ.
Tôi rất luyến tiếc nhân sinh, nhưng không thể vì nhan sắc của Vương tiên sinh mà nảy ra ý tưởng khinh bạc được. Bởi vậy, tôi hỗ trợ Vương tiên sinh vô cùng nghiêm túc và uy tín.
Vương tiên sinh ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, hỏi:
"Có phải trước kia em từng giúp bạn trai cũ thay quần áo?"
"Không." Tôi lắc đầu.
Nhớ đến sự kiện 'bạn trai cũ' kia, tôi thở dài:
"Em chỉ kịp để anh ta mổ nhẹ một cái lên môi, nắm tay vài lần. Hết! Còn những vấn đề liên quan đến phòng the, em và anh ta chưa có dịp để thể hiện."
"Ồ." Vương tiên sinh trầm ngâm. "Tên nam nhân xấu số kia đã chết rồi hả?"
Tôi ngẩn người một cái rồi bật cười, đáp:
"Không! Anh ta vẫn còn sống đấy nhé! Chia tay với em được ba tháng, anh ta liền cưới về nhà một người vợ xinh đẹp."
"..." Vương tiên sinh liếc tôi, hỏi: "Khi đó, chắc em rất buồn nhỉ?"
"Không." Tôi thản nhiên đáp. "Là em đá anh ta!"
Hồi tưởng lại chuyện xưa một chút, tôi chẹp chẹp miệng, kể:
"Người nhà luôn nghi ngờ khuynh hướng tình dục và tính dục của em. Bởi vì không thấy em có bạn trai, chỉ toàn bạn gái. Người nhà rất sốt ruột nên đã dự định tìm cho em một bác sĩ tâm lý. Em vốn chẳng có bệnh, người nhà lại nghĩ em sắp hết thuốc chữa rồi. Dù em giải thích thế nào, bọn họ đều không tin em. Cho nên, em nỡ nói đã có bạn trai, người nhà lập tức muốn gặp mặt."
"Sau đó thì sao?"
Tôi nhớ lại câu chuyện khôi hài này, tiếp tục kể:
"Sau đó, em mở wechat ra, lắc lắc vài cái, bắt trúng một người rồi kết bạn. Nói chuyện một hồi, em và anh ta quyết định yêu đương. Em trở thành bạn gái của anh ta vào thứ hai, cuối tuần chủ nhật em dẫn anh ta về nhà giới thiệu với ba mẹ."
"Thật hồ nháo!" Vương tiên sinh cau mày cảm thán. "Anh mà là ba của em, anh nhất định sẽ đánh chết em!"
"Cảm ơn." Tôi gật đầu cười. "Rất tiếc, anh không phải ba em! Hì hì!"
"Nói tiếp đi."
"Ừm."
"Sau đó, em thật sự dẫn anh chàng kia về nhà. Cha mẹ em đều không tỏ thái độ gì, đối với họ, chỉ cần em yêu đương là bọn họ có thể an tâm. Duy chỉ có chú hai là không thuận mắt với anh chàng kia. Chú hai lo lắng, rồi đưa ra các đề xuất này nọ. Ba ngày sau, dì hai của em lập tức đưa một tập tài liệu cho ba mẹ em, trong đó toàn bộ là thông tin tiểu sử ba đời nhà anh ta đều bị dì hai em tra ra."
"Ồ, thật thú vị."
"Khi ấy, em cũng chẳng nghĩ gì nhiều đâu. Tâm nguyện của cha mẹ em là muốn em kết hôn. Em kết hôn rồi họ sẽ vui mừng. Dù sao em và anh ta đã nói chuyện vài lần, cảm thấy nếu kết hôn thì cũng ổn. Cho nên, em và anh ta đã dự định đi đến hôn nhân."
"Hả?" Vương tiên sinh nhìn tôi không chớp mắt, sau đó chỉ im lặng, không nói gì thêm.
Cho đến khi nhân viên ở cửa hàng bán quần áo gõ cửa, tôi mới ý thức được rằng tôi và Vương tiên sinh đã ở trong buồn thay đồ quá lâu!