webnovel

Tôi ngỡ nó là hạnh phúc...p1

Từ khi cô gái ấy được sinh ra, cứ tưởng ngỡ là thiên thần ,đôi mắt long lanh ,đôi môi xinh xinh,... khoảnh khắc ấy đã khiến cho bố mẹ cô gái càng thương yêu đứa con này!!

Từ lúc sinh ra tới giờ, cô được sự thương yêu và đùm bọc của bố mẹ ,cứ tưởng nó sẽ được dài lâu,..nhưng hóa ra là sự bắt đầu của bất hạnh...

Đứa trẻ ấy vẫn ngây thơ trong sáng ấy biết bao,đâu biết sự chia li cách biệt là gì?

Năm đó cô ở với nội, bố mẹ làm ăn xa...chưa được bao lâu thì thấy bố mẹ về...

Bố của Q hình như xuống sắc đi,2 chân không còn đi vững..từ đó mẹ Q ở nhà chăm bố,bao nhiêu công việc đè nén lên vai mẹ,không nghỉ ngơi được chút nào...

lúc ấy Q còn quá nhỏ để biết được mỏi việc khó khăn thế nào,áp lực dồn nén lên mẹ nhưng chả được nhà nội thương yêu...

Năm Q 4 tuổi, bệnh bố cô trở nặng đã nằm liệt trên giường,khó khăn lại chồng chất khó khăn,không ai phụ mẹ chăm bố cả!!

Cho đến khi cái hôm bố mất,lúc đó Q đang ngủ,trong cơn mê man cô nghe thấy tiếng khóc ai đó...,cô dúi mắt tỉnh dậy...đôi mắt còn bớ ngủ từ từ mở,đập vào mắt cô là khung cảnh tụ tập của gia đình đang ngồi cảnh giường bố,những tiếng khóc xen lẫn nhau,..

Q đứng dậy lại gần cô(em của bố)và hỏi:"sao cô lại khóc?" câu nói nghe xót xa mà đau thương đến ngường nào...cô bảo:"bố cháu mất rồi"

Q lúc đó còn ngây thơ..không biết mất là như thế nào cả? thấy m.n khóc nên cô khóc theo...

Đến hôm sau...

tôi muốn gửi lời quan tâm đến những người ở đây hãy trân trọng lấy hạnh phúc vốn có của mình.

Nguoiandanh19creators' thoughts