Cung Ngũ gật đầu: "Được ạ, cảm ơn anh Tư. Cả ngày nay anh đã vất vả chăm sóc em rồi."
Cung Tứ là người duy nhất còn nhớ đến sự tồn tại của cô trong nhà họ Cung, những người khác còn chẳng thèm đến thăm cô.
Cung Tứ ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, Cung Ngũ mặc miệng nói tai nghe nhưng trong đầu vẫn nghĩ cách làm sao để đòi lại một nghìn tệ kia. Ngày nào chưa đòi được tiền về thì ngày đó trong lòng cô còn khó chịu. Tối hôm qua phải chăng là do cô nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, vì vậy mới gật đầu đồng ý? Lúc đó phải kiên trì để Lý Tư Không trả cái khoản tiền kia, như vậy cô có thể mở miệng liền đòi, nhưng nếu là Công tước đại nhân...
Cung Ngũ nghĩ bản thân cũng nên mở miệng ra là đòi, nhưng vì sao lần nào gặp Công tước đại nhân cô cũng thiếu tự tin như vậy?
Cô ôm đầu, sao lại không có tiền đồ như thế? Cô cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với ai mà? Không phải chỉ thỉnh thoảng nhìn tay của người ta thôi sao?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com