Du phu nhân lên xe, xe chạy thẳng một mạch về nhà họ Hạ.
Bà ta thất thần nhìn ra ngoài những toà nhà cao tầng lướt qua cửa sổ, điện thoại trong túi xách đang reo lên cũng không nghe thấy, mãi cho đến lúc lái xe nhắc nhở bà ta mới sực tỉnh.
"Du phu nhân, điện thoại của bà đang reo được một lúc lâu rồi kìa." Người lái xe là tài xế làm cho nhà họ Hạ đã rất lâu. Bây giờ Hạ Như Sương đã có tuổi, không thể gọi là tiểu thư Như Sương như trước kia nữa, càng không thể gọi là đại tiểu thư, cho nên đành gọi là Du phu nhân.
Du phu nhân sực tỉnh cười nói: "Có vẻ tôi già thật rồi, một đêm không ngủ thôi mà đã mệt mỏi dễ thất thần như thế này rồi, cám ơn."
Tài xế nói: "Cô cũng vất vả rồi."
Hạ Như Sương rút điện thoại ra, nhìn thấy là Du Hí đang gọi cho mình, biểu cảm trên gương mặt bà ta mới dịu đi một chút.
"A lô, con trai à?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com