Hiển nhiên, Nhạc Bằng Trình là một tên rất gia trưởng, ông ta cảm thấy tất cả những gì mình làm chẳng có gì là sai cả.
Dù cho ông ta có đang đứng ở gianh giới giữa sự sống và cái chết, có phải đẩy Đinh Phù đi chịu chết, ông ta cũng vẫn cảm thấy mình làm vậy là đúng đắn, vì ông ta đã cho Đinh Phù ba mươi năm sống trong nhung lụa, bà ta báp đáp ông ta cũng là chuyện quá mức bình thường.
Khi một người đã khăng khăng cho rằng bản thân mình là đúng, thì hắn sẽ chẳng nghe vào tai bất cứ lí do lí trấu nào nữa .
Đối với Nhạc Bằng Trình mà nói, âm thanh Đinh Phù bị một đám đàn ông "cưỡng bức" đúng là một sự sỉ nhục, như thể có người đang cưỡi lên cổ ông ta rồi tè một bãi vậy, nhưng ông ta lại chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng, kể cả khi bị tè ướt bẩn cả quần áo cũng không thể thay và chẳng thể tắm.
Xe vẫn cứ rung, "tiếng của Đinh Phù" chuyển từ phản kháng tới hưởng thụ, Nhạc Bằng Trình nghe thấy hết từ đầu tới cuối.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com