Gương mặt tái nhợt của anh ta bởi vì thế mà đỏ hồng hết lên.
"Xem ra… khụ khụ … chén rượu này của cháu gái… cũng thật khó uống."
Yến Thanh Ti cười haha: "Thật ngại quá đi mất, nếu tôi mà biết anh không uống được rượu, tôi đã không để anh uống nhiều như thế rồi. Mà anh cũng quá thật thà, tôi đã nói là anh cứ tuỳ ý mà nhưng anh vẫn uống nhiều như thế."
Trong lòng Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng, cô ta thật sự nghĩ rằng đằng sau có Nhạc Thính Phong nên anh ta không dám làm gì chắc?
Diệp Thiều Quang đợi thêm năm phút nữa, đứng dậy: "Xin lỗi, tôi còn có việc khác, tôi xin phép đi trước."
Anh ta vừa mới bước đi, trong lòng Yến Thanh Ti lo lắng không thôi, chỉ mong là Quý Miên Miên bây giờ không ở khu nghỉ ngơi hoặc là đã chạy đến chỗ nào khác rồi.
Yến Thanh Ti đang nghĩ không biết nên dùng cái cớ gì để ra ngoài thì trùng hợp lại có điện thoại gọi điến, Yến Thanh Ti vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com