Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ nhìn mặt mình trong gương. Cho dù đã qua một hai năm cô vẫn cảm thấy không quen.
Cô gái quốc sắc thiên hương trong gương kia là cô sao? Trong ấn tượng của cô thì mình trước sau vẫn luôn có dáng vẻ trung bình, chưa từng trang điểm.
Tuy nhiên Vinh Tuệ Khanh cũng không biết, người đẹp không biết mình đẹp sẽ càng tăng thêm ba phần mỹ lệ.
Cô vốn đã vô cùng xinh đẹp, giờ thêm ba phần mỹ lệ lại càng xinh đẹp khác thường, hoàn toàn không giống với vẻ đẹp Nhân giới có thể có được.
Mão Quang quay đầu đi, không nhìn gương mặt Vinh Tuệ Khanh nữa.
Trong yêu tu có không ít giống cái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng từ trước tới nay ông chưa từng thấy yêu tu giống cái nào có gương mặt giống như Vinh Tuệ Khanh.
Không trách Tam Lang không thể quên được cô. Ban đầu khi gương mặt cô bình thường thì cậu đã tương tư cô, bây giờ chắc hẳn càng không bỏ xuống được... Giống đực đều là động vật coi trọng thị giác...
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com