Kiều Tuệ Hòa nhìn cô sâu xa hơn.
Cuối cùng bà phất tay bảo cô đi ra ngoài.
Thủy An Lạc không đi ăn cơm trưa mà quay thẳng về phòng làm việc chỉnh lý lại báo cáo ca bệnh.
Mùa thu, quá trưa, ánh mặt trời vừa vặn rọi vào bàn làm việc của cô. Thủy An Lạc không có máy tính, một tay cầm di động tra tư liệu, một tay viết những thông tin về căn bệnh này ra giấy nháp.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Sở Ninh Dực đứng bên khung cửa nhìn dòng người tấp nập bên dưới, anh vẫn kiềm chế không gọi điện cho Thủy An Lạc, càng không gửi tin nhắn cho cô.
Anh nghĩ, có lẽ gặp mặt cô nói chuyện sẽ rõ ràng hơn.
Anh đã chịu đựng thứ tình cảm mất không chế này đủ lắm rồi, tất cả sự quan tâm của anh đều dành cho cô, mà anh là con người ngang ngược, anh muốn toàn bộ sự quan tâm của cô đều dành cho mình.
"Thủy An Lạc, trên thế giới này, em là người đầu tiên dám lãng quên anh như vậy." Sở Ninh Dực thấp giọng nói, nghe kỹ lại có chút bất đắc dĩ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com