"Này!!!" Cổ tay của Thủy An Lạc đau rát, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
Thấy chưa, đây chính là mục đích của cái gã này đấy, gì mà kêu để mình tự đến gặp, nhưng đến lúc gặp thật rồi, người phát điên lên lại vẫn là anh.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc ra khỏi rừng cây nhỏ, quăng cô lên thân xe.
Thủy An Lạc hít một hơi lạnh, vì lưng cô bị đập vào xe rõ là đau.
Lúc này cũng sắp tám giờ tối, bầu trời thành phố A cuối tháng 9 cũng đã chìm vào màn đêm đen.
Thủy An Lạc vẫn không ngẩng lên, cả người bị Sở Ninh Dực đè cứng trên thân xe ô tô. Thủy An Lạc lại rên lên một tiếng, sau lưng cô là cái cánh cửa xe ô tô lạnh băng, trước mặt là vòm ngực cứng như thép của anh.
"Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực nói, giọng anh lạnh như băng, những ngón tay của anh siết lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng lên nhìn mình.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com