"Ba ba~ ba ba~" Tiểu Bảo Bối tinh thần tỉnh táo, bắt đầu vỗ bàn tay nhỏ xíu hưng phấn gọi.
Thủy An Lạc quay mặt nhìn Tiểu Bảo Bối đang hưng phấn, ôm thằng nhóc rời khỏi cửa sổ, "Chỉ thấy ba con là sung sướng thôi. Con là do mẹ sinh mẹ nuôi đấy nhé." Thủy An Lạc lẩm bẩm.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt, hoàn toàn không hiểu mẹ mình đang nói gì, vẫn vỗ tay bèm bẹp đòi đi tìm ba.
Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối nằm trên giường, sau đó đi tìm quần áo của mình.
Vì đi gấp quá nên cô không mang theo quần áo gì, may mà Sở Ninh Dực bảo thím Vu mang cho cô vài bộ.
Thủy An Lạc mở va li, lấy ra một chiếc váy len, cúi xuống lại thấy phía dưới có một chiếc váy đen phối với một chiếc áo choàng nhỏ cũng màu đen.
Thủy An Lạc hơi khựng lại, anh đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ đưa cô đi thăm mộ rồi.
Tiểu Bảo Bối tốn hết sức lực toàn thân mới xoay người nằm sấp được xuống giường, sau đó chớp mắt nhìn mẹ, bàn tay nhỏ nhắn ê a khua khoắng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com