Sở Ninh Dực cẩn thận bế Thủy An Lạc lên, sau đó đưa cô về phòng, đặt cô nằm xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối, lần này chèn giữa họ một chiếc gối, sau đó mới đắp chăn cho cả hai rồi xoay người đi.
Sở Ninh Dực đóng cửa lại mới quay đầu nhìn về phía thím Vu: "Có chuyện gì vậy?"
"Cậu Mặc tới." Thím Vu nhỏ giọng nói.
Mặc Lộ Túc?
Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi nhếch lên. Anh ta đến đúng lúc lắm, đỡ mất công anh phải đi tìm anh ta.
Sở Ninh Dực gật đầu, bảo thím Vu chăm sóc cho hai mẹ con rồi đi ra ngoài.
Bãi biển dưới ánh mặt trời chiều khắp nơi tràn ngập không khí tươi mát.
Mặc Lộ Túc chắp hai tay sau lưng, đứng bên bờ biển nhìn đàn hải âu phía xa xa.
Sở Ninh Dực ung dung đi tới, dừng lại bên cạnh anh ta, cũng nhìn về phía đàn hải âu kia.
"Anh vẫn giống trước kia, cho dù làm chuyện gì cũng thận trọng, buộc tất cả mọi thứ phải nằm trong vòng kiểm soát của mình." Mặc Lộ Túc lạnh lùng mở miệng trào phúng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com