webnovel

Chương 2:Phiêu bạt (phần 2)

**Chương 2: Phiêu Bạt (Tiếp theo)**

*Bối cảnh: Tại núi Côn Luân, nơi mây núi trập trùng và chim bay cá lội, Bạch Đồng Tử ngồi dưới vườn đào rợp bóng. Bách Lân chân nhân ngồi đối diện cậu, vận nội công trị thương trên vai của Bạch Đồng Tử. Từng luồng khí ấm áp từ tay của Bách Lân chân nhân chảy vào cơ thể, khiến vết thương dần khép lại. Cảm giác đau đớn trên vai giảm đi rõ rệt.*

Bạch Đồng Tử ngẩng lên nhìn Bách Lân chân nhân, lòng tràn đầy sự biết ơn, nhưng cũng không khỏi tò mò về vị ân nhân và vùng đất kỳ bí này. Cậu nhìn quanh, thấy cảnh sắc hùng vĩ của Côn Luân Sơn — những dãy núi xanh mướt nối tiếp nhau, dòng suối trong vắt uốn lượn quanh các tảng đá, và những chú chim đang ríu rít hót vang trong không gian thanh bình.

**Bạch Đồng Tử:** (nhỏ giọng) "Tiền bối, nơi đây thật kỳ diệu. Làm thế nào mà ta có thể đến được nơi này?"

Bách Lân chân nhân mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhìn Bạch Đồng Tử, nhận thấy sự hiếu kỳ trong mắt cậu.

**Bách Lân chân nhân:** (giọng trầm ấm) "Núi Côn Luân vốn là chốn thần tiên giữa nhân gian. Võ học ở đây không chỉ là công cụ để phòng thân hay tiêu diệt kẻ địch. Luyện võ công cũng là cách để tận hưởng và hấp thụ tinh túy của đất trời, hòa mình vào thiên nhiên."

Bạch Đồng Tử nghe vậy, ánh mắt sáng lên, trong lòng càng thêm hiếu kỳ.

**Bạch Đồng Tử:** "Vậy, võ công thật sự là gì, thưa tiền bối?"

**Bách Lân chân nhân:** (mỉm cười, giảng giải) "Võ công không chỉ nằm ở đao kiếm, quyền cước. Ngay cả kỹ năng gảy đàn hay làm thơ của cậu cũng có thể luyện ra tuyệt thế võ học. Đó là sự kết hợp giữa tâm và thân, sự hòa hợp giữa con người với vũ trụ. Nếu cậu hiểu được điều này, thì dù không cầm vũ khí, cậu vẫn có thể trở thành một đại hiệp."

Bạch Đồng Tử nhìn Bách Lân chân nhân, trong lòng nổi lên một luồng cảm xúc mạnh mẽ. Cậu chưa từng nghĩ rằng võ học lại có thể sâu sắc đến vậy.

**Bạch Đồng Tử:** (ngập ngừng) "Vậy, liệu… liệu cậu có thể chỉ dạy đệ cách luyện tập như vậy không?"

Bách Lân chân nhân cười, ánh mắt chứa đầy sự ấm áp và hiền từ.

**Bách Lân chân nhân:** "Nếu cậu không chê võ học của ta yếu kém, thì hãy bái ta làm sư phụ. Ta sẽ truyền dạy cho cậu những bí quyết của võ công, để cậu không chỉ có thể bảo vệ bản thân, mà còn khám phá được ý nghĩa thực sự của nó."

Bạch Đồng Tử cảm thấy lòng tràn đầy xúc động. Từ nhỏ đến giờ, cậu chỉ biết chơi bời và chạy trốn khỏi mọi trách nhiệm, nhưng chưa bao giờ gặp một ai nói về võ công với sự sâu sắc và cởi mở như thế. Một cảm giác khát khao khám phá bùng lên trong lòng cậu.

Cậu quỳ xuống trước mặt Bách Lân chân nhân, cúi đầu cung kính.

**Bạch Đồng Tử:** "Đệ tử xin bái sư! Sư phụ, xin hãy chỉ dạy đệ tử!"

Bách Lân chân nhân gật đầu hài lòng, nâng cậu dậy.

**Bách Lân chân nhân:** "Tốt lắm, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử của ta. Nhưng nhớ rằng, học võ không phải để trở thành kẻ mạnh nhất, mà để hiểu rõ bản thân và thế giới này."

Cơn gió nhẹ thổi qua vườn đào, mang theo mùi hương thơm ngát, những cánh hoa rơi lả tả như hòa vào khung cảnh thần tiên. Bạch Đồng Tử cảm thấy lòng mình bừng lên một ngọn lửa mới, ngọn lửa của sự khát khao học hỏi và chinh phục những điều chưa biết.