C40
Mặc dù là Vua của một nước, mang trọng trách nặng nề trên vai, nhưng Triệu Tú lại chẳng có vẻ gì là quan tâm đến việc triều chính. Hằng ngày, cậu ta cùng Hoàng tỷ ngồi xe du ngoạn khắp nơi, thăm các vườn cây, ngày ngày kề kề bên cạnh bám sát Hoàng tỷ nửa bước không rời. Ánh mắt cậu ta lúc nào cũng như muốn nuốt trọn Y Nguyệt, nụ cười hở răng nanh ẩn chứa một sự chiếm hữu mãnh liệt.
Phủ của mình rộng lớn, xa hoa, nhưng cậu ta lại chẳng buồn ở, suốt ngày mò sang phủ Y Nguyệt chơi. Cậu nhìn cô đọc sách, nhìn cô uống trà, nhìn cô chải tóc, nhìn cô ăn. Ngày nào mỗi khi sáng ngủ dậy mở cửa phòng ra thì gương mặt đầu tiên cô thấy bao giờ cũng là gương mặt cậu ta. Sự hiện diện của cậu ta như một cái bóng ám ảnh, khiến Y Nguyệt không có lấy một khoảnh khắc riêng tư.
Thoáng cái đã đến tối muộn, Y Nguyệt giả vờ ngáp mấy cái, thầm ra hiệu cho Triệu Tú đi về, dù thật ra cô chả buồn ngủ tí nào. Cô đã quá quen với việc phải đối phó với sự đeo bám dai dẳng của cậu ta.
Nhưng Triệu Tú vẫn ngồi im khư khư đấy, chỉ nhìn cô cười, rồi khẽ vuốt nhẹ mái tóc. Cậu ta không hề có ý định rời đi, ánh mắt cậu ta như muốn xuyên thấu tâm hồn cô, khiến Y Nguyệt cảm thấy bất an và khó chịu.
Hết cách, cậu ta không đi thì cô sẽ đi. Y Nguyệt bước tới khu vườn có một cái bồn tắm Hoàng gia to rộng rãi giữa vườn cây, cô bảo vài người hầu hái cánh hoa hồng thả vào cho thơm rồi cho họ ra. Y Nguyệt cởi bộ y phục ra, thả đắm mình vào dòng nước nóng, hy vọng sự riêng tư trong bồn tắm sẽ giúp cô thoát khỏi sự ám ảnh của Triệu Tú.
Lúc mở mắt ra, Y Nguyệt thấy Triệu Tú đang đứng ở trước mặt khoanh hai tay mỉm cười nhìn mình.
Cô cũng chả bất ngờ sửng sốt, chỉ cảm thấy sởn cả da gà. Sự xuất hiện bất ngờ của cậu ta khiến cô cảm thấy bị đe dọa, như cậu ta có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
Cả người cô đều ở dưới nước, chỉ ló đầu ra ngoài. Ánh trăng mờ ảo dọi vào gương mặt cô, như muốn tô điểm cho cô thêm phần quyến rũ. Không biết do nước nóng hay gì mà làm gương mặt Y Nguyệt lúc này hơi ửng đỏ, như một bông hoa hồng mới nở. Mái tóc hơi bết cứng, vài giọt nước to đọng lại trên da hơi hơi nước nóng bốc lên mù mịt, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Triệu Tú cảm thấy lúc này Y Nguyệt rất đẹp, càng yêu kiều quyến rũ hơn bao giờ hết. Cậu ta như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô, cậu ta muốn chạm vào cô, cậu ta muốn có cô.
"Hoàng tỷ, trời chuyển lạnh, tắm đêm dễ ốm lắm, tỷ mặc áo vào đi"
Làn nước ấm như níu kéo Y Nguyệt lại khiến cô không muốn rời xa, không nỡ bước ra khỏi nó.
Y Nguyệt nhẹ nhàng nói:
"Không cần lo như vậy, ta có quấn khăn nên không cảm thấy lạnh"
"Hoàng tỷ, tỷ không cảm thấy ta đối với tỷ rất tốt hay sao?" Giọng nói của Triệu Tú trở nên mềm mại
Cô không nói gì, dơ tay lên, đôi mắt lạnh như nước:
"Ngươi ngồi xuống đây đi"
Cậu ta nghe xong khó hiểu nhưng cũng ngồi xuống cạnh gần mép hồ nước nhìn Y Nguyệt. Ánh mắt cậu ta đầy vẻ mong chờ, như muốn Y Nguyệt sẽ dịu lòng trước sự quan tâm của mình.
Y Nguyệt chỉ chờ đợi đến giây phút ấy, cô vươn hai tay lên vòng qua cổ Triệu Tú rồi trực tiếp kéo lôi đầu cậu ta ngã xuống nước. Sự giận dữ trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm, cô muốn cho cậu ta biết rằng cô không phải là một con mồi dễ dàng bị kiểm soát.
Triệu Tú khoảnh khắc ấy có thể né được nhưng cậu ta cứ mặc kệ để Y Nguyệt lôi cả người mình xuống nước, ướt sũng quần áo, ướt cả tóc.
Cậu ta vừa nhìn lên thì Y Nguyệt cũng leo lên khỏi bồn tắm, nước nhỏ giọt xuống sàn gạch men bóng loáng, tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng,. Trên người vẫn cuốn chặt khăn choàng bó sát nhìn rõ đường nét thân thể. Cô nhìn cậu ta với ánh mắt thách thức, như muốn cho cậu ta biết rằng cô không sợ cậu ta.
Dĩ nhiên Y Nguyệt không thể cứ cuốn khăn ở đây mà ra ngoài, đứng quay lưng về phía Triệu Tú, cô buông lỏng chiếc khăn nắm chặt trong tay, để mặc nó rơi khỏi người. Dáng người cô hết sức thanh mảnh, với tay lấy bộ y phục ở góc tường mặc vào.
Triệu Tú run lên vì lạnh, nước lạnh thấm vào da thịt khiến cậu ta giật mình. Cậu ta nhìn Y Nguyệt, ánh mắt đầy sự bất ngờ và... một chút... thích thú? Cậu ta không bị tức giận, thay vào đó, cậu ta cảm thấy hứng thú với sự thách thức của Y Nguyệt. Cậu ta biết rằng cô không phải là người dễ bị khuất phục, và điều đó khiến cậu ta càng muốn chiếm được cô hơn.
Cậu ta vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi cô. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống khu vườn, tạo nên một bầu không khí bí ẩn càng làm người đẹp thêm quyến rũ. Ánh sáng dịu nhẹ rọi xuống gương mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, tựa như tiên nữ giáng trần, vẻ đẹp của cô khiến Triệu Tú say đắm, cậu ta chẳng thể ngừng ngắm nhìn.
Y Nguyệt bước tới cạnh cậu ta, giọng nói cô lạnh nhạt:
"Ngươi không sao chứ?"
Triệu Tú cười nhẹ, ánh mắt cậu ta tràn đầy sự thích thú: "Ta không sao, chỉ là hơi lạnh một chút."
Y Nguyệt nhìn cậu ta, ánh mắt cô không có vẻ gì là quan tâm: "Vậy thì mau về phòng đi."
Triệu Tú không nhúc nhích, cậu ta nhìn cô với ánh mắt thèm muốn: "Ta muốn ở bên cạnh tỷ."
Y Nguyệt lạnh lùng quay lưng đi, giọng nói cô cứng rắn: "Ngươi không thể luôn luôn ở bên cạnh ta như vậy. Ngươi là Vua, ngươi có nhiều việc phải làm."
Triệu Tú đứng dậy khỏi bồn tắm, mái tóc đen mượt phủ bóng xuống gương mặt cậu ta, tạo nên một vẻ bí ẩn và nguy hiểm, như muốn che giấu sự nham hiểm bên trong. cậu ta bước tới cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau. Cậu ta hít thở sâu vào mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, giọng nói cậu ta tràn đầy sự nồng nhiệt: "Ta chỉ muốn ở bên cạnh tỷ, chỉ muốn chăm sóc tỷ. Tỷ là người duy nhất ta muốn ở bên cạnh."
Y Nguyệt không nhúc nhích, cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu ta phả vào cổ mình.
"Ta biết ngươi muốn gì," Y Nguyệt nói, giọng nói cô lạnh nhạt nhưng rất quyết định. "Nhưng ta không phải là người dễ bị kiểm soát."
Triệu Tú cười khẽ, giọng nói cậu ta tràn đầy sự tự tin: "Ta biết. Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc."
Cậu ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ từ trong lòng áo, mở nó ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích lấp lánh. Cậu ta nhẹ nhàng đưa nó cho Y Nguyệt: "Đây là món quà ta muốn tặng tỷ. Mong tỷ nhận lấy nó."
Y Nguyệt nhìn chiếc vòng tay, ánh mắt cô không có vẻ gì là thích thú. Cô biết rằng cậu ta đang cố gắng mua lòng cô, nhưng cô không thể dễ dàng bị lung lay bởi những món quà xa hoa.
"Ta không cần nó," Y Nguyệt nói, giọng nói cô lạnh nhạt. "Ta không muốn nhận bất kỳ món quà nào từ ngươi."
Triệu Tú không nói gì, cậu ta chỉ nhìn cô với ánh mắt buồn bã.
Cậu ta tự nhiên cất lên hát một bài hát nhẹ nhàng, như muốn tan chảy sự lạnh lùng của Y Nguyệt. Giọng hát của cậu ta ấm áp như tiếng đàn guitar du dương, mỗi nốt nhạc như một lời thì thầm ngọt ngào Cậu ta hát về tình yêu của mình đối với Y Nguyệt, về sự mong chờ của cậu ta đối với cô.
Mỗi nốt nhạc cậu ta hát ra đều tràn đầy tình cảm, như muốn gửi gắm tất cả tâm tư của mình vào từng lời ca. Vẻ dịu dàng trong mắt cậu lan ra, như muốn trói chặt trái tim Y Nguyệt đi
Y Nguyệt nhìn cậu ta, ánh mắt cô không có vẻ gì là xúc động.
Cậu ta nhẹ nhàng bước tới ôm lấy cô, giọng nói cậu ta tràn đầy sự nồng nhiệt: "Ta sẽ chờ tỷ. Ta sẽ chờ đến khi tỷ yêu ta."
Cậu ta kéo tay Y Nguyệt, dắt cô về phòng. Cậu ta đưa cô đến ban công, cậu ta đổ trà cho cô uống. Y Nguyệt quay đầu qua, nhìn thấy bầu trời đêm như một tấm lụa nhung đen huyền, được thêu dệt bởi những vì sao lấp lánh. Mỗi ngôi sao như một viên ngọc trai lung linh, tỏa sáng rực rỡ.
"Ta có 1 thắc mắc, từ khi nào mà ngươi có tình cảm với ta?" Y Nguyệt đột nhiên hỏi, giọng nói cô lạnh nhạt, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một chút tò mò.
Triệu Tú nhìn cô, ánh mắt cậu ta như muốn xuyên thấu tâm hồn Y Nguyệt. Cậu ta không trả lời ngay, cậu ta chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta không biết. Có lẽ là từ lúc ta còn nhỏ."
Y Nguyệt sẽ không bao giờ biết được, từ cái lúc ngày nhỏ, khi hai người dạo chơi trong rừng, cô nhặt lấy từng viên ngọc trai sâu lấp lánh, như những giọt sương long lanh dưới ánh nắng ban mai. Cô khéo léo xâu thành chuỗi, rồi nhẹ nhàng đeo vào cổ cậu, ánh mắt cậu như bừng sáng, như bị bùa yêu, chính khoảnh khắc ấy đã khiến trái tim cậu rung động,