webnovel

C30

C30

Quân Hạo đứng trên đỉnh núi, gió lạnh thấu xương như muốn xé nát da thịt hắn. Hắn nhìn xuống con đường mòn uốn lượn dưới chân núi, nơi Kỳ Anh đã biến mất. Hắn vốn dĩ cũng đã chả muốn đánh nữa, nhưng đã nhận lời Phong Đình rồi không thể rút lại. Hắn là một võ sĩ, danh dự và nghĩa khí là điều thiêng liêng.

Quân Hạo nhảy xuống núi, hắn nhanh như một con báo, hắn lướt qua những cành cây và những tảng đá như thể chúng chẳng là gì cản được hắn. Hắn theo dõi dấu chân của Kỳ Anh, hắn biết rằng cậu không thể đi xa được. Cậu bị thương, cậu yếu kém, cậu chỉ là một con mồi dễ bắt trong tay hắn.

Kỳ Anh đang chạy trốn, cậu nghe tiếng động từ đằng xa, biết Quân Hạo đang đuổi theo mình. Tim cậu đập thình thịch, cậu cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng đôi chân như muốn gục ngã.

Kỳ Anh chạy vào một khu rừng rậm rạp, cậu biết rằng Quân Hạo sẽ không dễ dàng đuổi theo mình ở đây. Cậu ẩn nấp sau những cành cây cao và dùng những tảng đá nhỏ để che giấu dấu chân của mình. Cậu cố gắng lấy lại hơi thở, cơ thể cậu đầy vết thương, nhưng cậu không thể ngừng lại.

Quân Hạo đến khu rừng, hắn cảm nhận được sự hiện diện của Kỳ Anh ở đây. Hắn bắt đầu tìm kiếm Kỳ Anh, hắn tin tưởng vào giác quan nhạy bén của mình.

Kỳ Anh đợi Quân Hạo vào rừng sâu, cậu lén lút leo lên một cái cây cao. Cậu nhìn xuống dưới, cậu thấy Quân Hạo đang tìm kiếm mình một cách vội vàng và bất cẩn. Cậu biết rằng đây là cơ hội của mình.

Kỳ Anh tung ra một đường kiếm mạnh mẽ, cậu nhắm thẳng vào đầu của Quân Hạo. Kiếm khí sắc bén như tia chớp, đâm xuyên không khí, mang theo tiếng rít lạnh lẽo.

Quân Hạo giơ kiếm lên đỡ liền ngay tức khắc, hắn múa kiếm chém lại Kỳ Anh. Hai người nổi giận phừng phừng, nghiến răng đánh kiếm với nhau, tiếng kim loại va chạm vang dội trên núi. Cả hai cự chiến với nhau điên đảo sống chết không ngừng. Bầu trời cũng đã sẩm sẩm tối, gió rít gào ra riết, mây đen mù mịt che khuất tầm nhìn, cành cây bị gió quật đổ nghiêng ngả.

Kỳ Anh đánh với Quân Hạo đã lâu, nên đuối sức, cự chiến một hồi không lại, đành chạy tiếp xuống núi.

Quân Hạo đuổi theo.

Hắn xuống dưới chân núi, thấy căn nhà cổ kính của Phong Đình dưới núi nãy còn đang mở cửa giờ lại được đóng chặn cứng. Đoán Kỳ Anh chạy vào trong nhà đóng cửa trốn, hắn cầm kiếm chém nát cửa.

 

[Phía Triệu Tú]

Phong Đình đứng bên trong nhà giam tối mù mịt, ánh sáng mong manh le lói từ khung cửa sổ nhỏ trên cao, chiếu rọi lên gương mặt trắng bệch của Mai Lan. Phong Đình quỳ gối bên cạnh, tay vẫn còn ôm chặt lấy em gái. Hắn không còn chú ý đến bất cứ điều gì xung quanh, chỉ còn lại sự đau đớn và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh ngắt của Mai Lan, như muốn giữ lại dấu vết cuối cùng của em gái trước khi nó biến mất hoàn toàn. Đôi mắt đen sáng trước đây giờ đã trở nên vô hồn, ánh nhìn tràn đầy sự tàn tạ và bất lực. Cả thân thể của Mai Lan xước xát chằng chịt, chỗ đỏ chỗ bầm dập, chứng tỏ sự khốc liệt vết tích của trận chiến vừa qua.

Hắn duỗi tay, cầm chuôi kiếm cắm ở cổ Mai Lan rút ra. Lưỡi kiếm như một vết thương sâu hoang dã, cắt đứt mọi hy vọng còn lại trong lòng hắn. Phong Đình ôm chặt lấy em gái, hắn và Mai Lan đã mất mẹ từ nhỏ, Mai Lan là người thân duy nhất còn lại của hắn trên đời. Giờ đây, em gái của hắn đã ra đi mãi mãi, để lại cho hắn một nỗi đau thấu tim gan.

Triệu Tú đứng sau lưng hắn, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Đình, tràn đầy sự căm ghét và hận thù. Cậu đi từng bước chậm rãi về phía Phong Đình, mỗi bước như một lưỡi dao cắt xé lòng hắn.

Phong Đình như bị điện giật, hắn thốt nhiên trợn mắt, sởn tóc gáy, chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt hắn gặp gỡ ánh mắt đỏ lửa của Triệu Tú, hắn nhận ra sự tàn nhẫn và không thương tiếc trong đôi mắt ấy.

Triệu Tú ra tay, một lưỡi kiếm mạnh mẽ như sắc bén đánh tới. Lưỡi kiếm đâm thẳng vào trán hắn, như muốn xé nát linh hồn của hắn. Phong Đình không kịp phản ứng, miệng hắn phun ra máu tươi, cơ thể hắn gục xuống như một cành cây bị gãy. Hắn vẫn còn ôm chặt lấy Mai Lan, như muốn giữ lại em gái của mình trong lần cuối cùng.

Ít nhất thì trước khi chết, hai anh em họ cũng được ở bên nhau.

[Phía Quân Hạo]

Cửa đã bị phá nát, Quân Hạo nhìn vào bên trong. Không gian như bị đóng băng bởi một bầu không khí nặng nề, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến rợn người. Hắn chẳng thấy ai, chỉ thấy khắp phòng lớn đồ vật tan hoang, phía trước phía sau tường nhà đều có vết rách xước, vết tích của vụ ẩu đả, tản ra mùi máu tươi nồng nặc.

Quân Hạo cau mày, nhìn vào thấy có lối đi vào bên trong, hắn liền đi vào. Càng đi sâu vào bên trong, không gian càng tối, tầm nhìn càng hạn hẹp, mùi máu tanh càng văng lên nồng nặc hơn, như muốn bóp nghẹt hơi thở của hắn.

Quân Hạo đi gần hơn, hắn thấy một bóng người đứng trước mắt, như một bóng ma trong màn đêm.

Đó là một thiếu niên, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt dữ tợn màu đỏ như máu cũng đang quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt thiếu niên này gần như dại ra, vẫn không nhúc nhích, trừng mắt liếc nhìn Quân Hạo, trong mắt chứa cả một màn đen u ám, như thể linh hồn cậu ta đã bị bóng tối nuốt chửng. Trên người cậu ta đầy máu tươi, giống như quỷ sống.

Quân Hạo không chớp mắt nhìn thẳng cậu ta. Hắn hoàn toàn bình tĩnh cho đến khi nhìn xuống thấy xác của Phong Đình đang gục dưới sàn cùng Mai Lan. Lúc này, hắn mới thốt lên kinh hãi. Phong Đình trước đây chưa bao giờ từng bị đánh bại, vậy mà giờ đây đã bại chết dưới tay một thiếu niên trẻ tuổi này.

Quân Hạo cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn chưa bao giờ gặp phải một đối thủ nào nguy hiểm như vậy. Hắn biết rằng mình đang đối mặt với một con quái vật.

Trong lúc Quân Hạo còn đang bàng hoàng, kinh động, Triệu Tú rút chuôi kiếm ra khỏi trán Phong Đình, máu theo thanh kiếm văng tung tóe lên áo, rớt xuống sàn nhà. Nhanh như chớp mắt, Triệu Tú đã lao vụt lưỡi kiếm đến trước cổ Quân Hạo. Hắn theo bản năng né sang bên cạnh, cơ thể như bị điện giật.

Quân Hạo tung một chưởng đánh tung Triệu Tú vào vách tường, đầu đập xuống mặt đất. Triệu Tú lập tức đứng dậy ngay, lại nhắm mũi kiếm vào Quân Hạo, ánh mắt đầy tơ máu khiến Quân Hạo cũng phải cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng.

Chớp mắt, thanh kiếm kia trực tiếp đâm thẳng vào bụng hắn.

<Tốc độ tên này không tầm thường, nhanh hơn nhiều so với Kỳ Anh khi nãy, không, thậm chí nó có còn cả Phong Đình> Quân Hạo vẻ mặt không thể tin. Triệu Tú rút mạnh kiếm ra. Hắn liếc mắt nhìn xuống thấy khoé môi Triệu Tú cong lên cười một cách đáng sợ, ý cười âm độc lên khóe môi càng lúc càng hiểm.

Quân Hạo choáng váng, hắn vừa hoảng vừa sợ, một tay che bụng, một cước đá gục Triệu Tú.

Quân Hạo cảm thấy đau đớn dữ dội. Hắn biết rằng mình đã bị thương nặng, nhưng hắn vẫn cố gắng chống trả. Hắn không thể để Triệu Tú giết mình.

Triệu Tú vội phi lên chém kiếm về phía hắn, một kiếm đâm ra, lúc này đâm xuyên qua phổi Quân Hạo.

Quân Hạo thất tha thất thiểu, miệng phun hộc máu, lăn ra chết.