C26
Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào Quân Hạo, mũi kiếm của anh vẫn chĩa thẳng vào hắn, giọng nói của anh mang theo sự ngạc nhiên và cẩn thận: "Ngươi và tên Phong Đình cùng là huynh đệ học chung một thầy? Quả nhiên, kiếm thuật của ngươi mạnh không kém gì hắn."
Quân Hạo dở khóc dở cười, lắc đầu như muốn gạt đi sự bất lực trong lòng: "Kiếm đạo của ta quả nhiên là mạnh, nhưng so với kiếm đạo của tên khốn hay tự mãn đó thì cũng chỉ như là mèo so với hổ, căn bản là không thể nào bằng.."
Kỳ Anh nhíu mày, cậu lên tiếng: "Lúc đầu khi nghe ngươi nói ngươi ra đánh nhau với ta giúp Phong Đình, ta cứ nghĩ ngươi và hắn phải là huynh đệ thân thiết, vào sinh ra tử nhưng có vẻ như không phải như vậy?"
Quân Hạo thở dài, nhìn vào mũi kiếm của Kỳ Anh: "Hắn là kẻ mạnh, ta không phủ nhận, nhưng đánh giá quá cao bản thân là căn bệnh chung của hầu hết kẻ mạnh."
Kỳ Anh nhíu mày, như muốn tìm hiểu rõ hơn: "Phong Đình có gì khiến ngươi sống chết đồng ý hợp tác với hắn?"
Quân Hạo nhìn vào mắt Kỳ Anh, hắn thật thà nói, như muốn thể hiện sự bất lực và sự khổ sở của mình: "Ta không giống ngươi, được có người bâng kẻ hạ, không phải con người quyền quý, không đủ may mắn, cũng phải cần tiền để sống sinh tồn qua ngày."
Kỳ Anh nhếch 1 bên lông mày, giọng nói của anh mang theo sự nghi ngờ: "Ngươi cho rằng việc Phong Đình giữ Y Nguyệt Công chúa sẽ giúp ngươi có nhiều tiền sao?"
Quân Hạo lắc đầu, như muốn gạt đi sự nghi ngờ của Kỳ Anh: "Ngươi không cần chia rẽ, vô ích, cho đến khi vụ hợp tác này kết thúc, tuyệt đối sẽ không phản bội Phong Đình."
Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào Quân Hạo, đôi mắt hơi trợn lên: "Ngươi rất tin hắn?"
Quân Hạo: "Phong Đình tuy là một kẻ tự cao tự mãn nhưng hắn ta lại là kẻ biết giữ lời hứa, không bao giờ thay đổi, lật lọng, hắn là kẻ biết coi trọng đề cao chữ tín."
Nói xong, Quân Hạo tung kiếm trực thẳng phía Kỳ Anh đâm, kiếm sắc phóng tới như một tia chớp sáng. Kỳ Anh lùi nhanh một bước, di chuyển sau lưng Quân Hạo, khua kiếm chém tới chém lui, như một cơn bão kiếm hung mạnh. Quân Hạo lùi lại, nhìn về sau thấy là hắn đang đứng sát vực thẳm, bước thêm bước nữa là rơi xuống ngay.
'Hiểu rồi, ra là hắn ko muốn mất thời gian chiến đấu với ta nên muốn đẩy ta xuống vực để nhanh chóng kết thúc trận đấu. Khá đấy!' Quân Hạo xoay người, tung người lên không trung, khoảnh khắc Kỳ Anh vừa ngước lên nhìn thì cũng là lúc hắn tung 1 cú đá ngược vào lưng Kỳ Anh khiến anh bị rơi xuống vực.
"Xin lỗi nhé, ở đây không chỉ có mình ngươi cảm thấy trận đấu này mất thời gian" Quân Hạo
[Phía Ân Hoà]
Y Nguyệt nhắm mắt lại, từng hình ảnh về Mai Lan hiện lên trong tâm trí cô. Ký ức về lần người Hoàng gia kiểm tra phòng ngủ của Mai Lan khi cô ta còn đang bị giam, những cuốn sách về thảo dược được xếp gọn gàng, lúc đó cô mới biết Mai Lan không chỉ là một cung nữ bình thường. Cô ta âm thầm nghiên cứu về cây cỏ, điều chế độc tố bôi lên mũi tên, vậy chắc chắn cô ta cũng phải có thuốc giải. Thuốc giải quan trọng như vậy, Mai Lan sẽ không bao giờ để nó rời khỏi tầm tay. Chỉ cần tìm được thuốc giải, Ân Hoà sẽ được cứu.
Một tia hi vọng le lói trong tâm trí Y Nguyệt, như một ngọn đèn nhỏ trong đêm tối. Nhưng trước hết, cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này. Thời gian đang cạn dần, Ân Hoà đang ở ngưỡng cửa tử, cô phải nhanh chóng hành động.
[Phía Triệu Tú]
Mũi đao của Phong Đình như một con rắn độc, chĩa thẳng vào yết hầu Triệu Tú. Lạnh lẽo, âm hiểm, không cho cậu cơ hội phản cơn. Triệu Tú lùi về phía sau, mắt cậu nhìn chằm chằm vào đao của Phong Đình, như muốn đọc thấu từng động tác của hắn.
Phong Đình nhanh như chớp, lưỡi đao xẹt qua mặt Triệu Tú, chỉ cách da thịt cậu một gang tay. Cậu né tránh kịp thời, một cọng tóc rơi xuống như một lời cảnh báo về sự nguy hiểm từ đối thủ.
Triệu Tú không chần chừ, cậu vung kiếm nhắm thẳng vào hai mắt Phong Đình. Phong Đình lui lại, nhưng lưỡi đao của hắn vẫn không ngừng bức ép Triệu Tú. Đao của Phong Đình như một con rắn độc, luôn luôn ẩn chứa sự tàn ác và bất ngờ.
Triệu Tú càng gắng gượng, cậu càng bị Phong Đình bắt vào bẫy. Phong Đình dùng đoản đao, tuy thế đao ngắn nhưng lại nhanh hơn, chuẩn hơn và tàn ác hơn so với đao dài.
Triệu Tú bị bức ép, cậu dùng chân đánh một chưởng mạnh về phía Phong Đình. Phong Đình không kịp chuẩn bị, bị đánh văng ra hai trượng, miệng đầy máu tươi.
Triệu Tú muốn tấn công tiếp, nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy lưỡi đao của Phong Đình đang xông tới như một con rắn sẵn sàng đớp mồi.
Vô cùng bất ngờ, Triệu Tú không kịp trở tay. Giữa ranh giới sinh tử, cậu tìm đâu một con đường đào thoát? Lẽ nào số kiếp đã tận, lại phải ở đây chịu chết?
Từ đằng xa, một mũi tên bay tới nhanh vút trong không khí, nhắm thẳng vào Triệu Tú. Cậu nhanh chóng ngả ngược người về phía sau né tránh, nhờ vậy mà thoát chết trong gang tấc.
Nhìn sang phía sau là Mai Lan, cô ta ở bên trong nghe tiếng động lo cho anh trai mình nên chạy ra xem tình hình.
Mai Lan nắm chặt cây cung, trong lòng có một ngọn lửa giận kìm nén. Cô không thể tin nổi vào mắt mình, người anh trai kiếm thuật đỉnh cao của mình lại ở thế bất lợi.
Phong Đình lau máu bên khóe miệng, từ từ đứng dậy. Hắn lúc đầu cũng còn bất ngờ, nhưng giờ đã lấy lại được bình tĩnh.
Đạo hiểm, kiếm lại càng nhanh, sơ hở của đối thủ là cơ hội đoạt mạng, sát khí va chạm, chiêu kiếm biến ảo. Phong Đình thoắt cái đã ở phía sau Triệu Tú, kiếm của Triệu Tú mạnh mẽ, sắc bén nhưng lại thiếu hiểm hóc.
Cậu đưa kiếm tới cổ của Phong Đình, nào ngờ lại bị hắn dùng đoản đao chẳng biết lấy từ đâu ra đâm ngược lại.
Triệu Tú lùi lại, cậu bị sốc vì sự nhanh nhẹn và sự hiểm hóc của Phong Đình. Cậu đã quá tập trung vào việc tấn công, mà quên mất việc bảo vệ bản thân.
Phong Đình nhoẻn miệng lên cười khểnh: "Từ nãy tới giờ đấu với ngươi 1 lúc, ta chợt nhận ra rằng ngươi nhanh và mạnh đấy, nhưng lại có 1 điểm yếu... Ngươi quá nóng vội!" Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như băng giá, nhưng lại chứa chút sự khinh miệt.
Triệu Tú nhíu mày lại muốn đâm tiếp một kiếm, nhưng giữa chừng thế mà bị Phong Đình cản lại, hắn tung ra một đống chiêu thức, lại thêm cả con ả Mai Lan đứng từ xa liên tục bắn mũi tên tẩm độc tới gây phiền phức cho cậu.
[Phía Ân Hoà]
Y Nguyệt cắn chặt môi, ánh mắt lướt nhanh qua căn phòng giam bị bỏ hoang này. Cô cố với tay lấy một mũi tên độc bị rơi rải rác trên sàn khi Mai Lan đã bắn lung tung lúc đang chiến đấu với Ân Hoà vừa nãy.
Mũi tên độc tố kịch độc có thể phá hủy cả sắt, đá, thép, da thịt tế bào con người,... là vũ khí mạnh mẽ cho Mai Lan nhưng vào thời điểm bây giờ nó lại vô tình rất có lợi với Y Nguyệt. Y Nguyệt cố gắng đâm mũi tên vào lỗ khóa, hy vọng nó sẽ có thể mở cổng giam. Chiếc ổ khóa bị mũi tên độc đâm vào nhanh chóng bị gỉ sét tan chảy ra trong giây lát. Y Nguyệt đẩy nhẹ cửa giam ra ngoài.
Cửa giam bỗng kêu "Kéttt!" vang lên trấn động ngay khi vừa mở ra. Mai Lan từ bên ngoài đang đứng cũng phải giật mình liền chạy vội vào thì thấy Y Nguyệt đã ra được khỏi phòng giam. Cô ta liên tục dương cung bắn liên tiếp về phía Y Nguyệt.
Y Nguyệt nhanh nhẹn nhảy vào núp sau một cái bàn gỗ lớn trong nhà giam. Cô ko quên cầm theo thanh kiếm của Ân Hoà.
Tình thế giống như lúc nãy, chỉ khác là giờ Ân Hoà lại là người trong nhà giam còn cô thì lại tiếp tục nấp vào đây, sau cái bàn như Ân Hoà vừa nãy.
'Ko được rồi.. thế này thật sự ko ổn!' Y Nguyệt lẩm bẩm, Nếu như bây giờ ở đây chỉ có mình cô thì cô còn có thể ngồi đây lấn lá câu giờ cùng Mai Lan đằng kia. Nhưng hoàn cảnh bây giờ ko cho phép cô tốn thời gian lâu la vô ích ở đây. Ân Hoà đang bị dính độc, ko còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng kết liễu cô ta để có thể lấy thuốc.
Nãy Y Nguyệt đã quan sát lúc cô ta đấu với Ân Hoà, cô nhận ra Mai Lan thể chiến đấu bằng kiếm. Nếu muốn hạ cô ả chỉ có thể thu hẹp phạm vi tới gần cô ta như vậy mới có thể sớm kết thúc chuyện này.
Nghĩ thế, Y Nguyệt liều mạng chạy ra khỏi chỗ nấp, cứ thế mà lao thẳng tới gần Mai Lan. Lúc đầu Mai Lan còn đang nhoẻn miệng cười đắc ý thì bây giờ cô ta đã ko còn có thể cười nổi nữa. Y Nguyệt vẫn lao tới thẳng cô ta, dù các mũi tên vẫn đang liên tiếp được bắn ra về phía cô.
'Cô ta ĐIÊN rồi sao???' Mai Lan toát mồ hôi, ả cảm nhận được nguy hiểm, vội lùi xuống, tay bắt đầu run lên, hoảng loạn bắn tứ tung vào Y Nguyệt.
Y Nguyệt vung một đường kiếm, mang theo sát khí ngập tràn, cây kiếm đâm thẳng xuyên thủng qua ngực Mai Lan. Cô nhìn thấy Mai Lan bị đâm thủng ngực, máu chảy ra như suối, rồi ngã xuống với ánh mắt hoảng sợ. Nhưng cô còn chưa kịp hả hê thì đã thấy một mũi tên độc đâm thẳng vào vai mình từ khi nào.