Buổi sáng đầu tiên tại căn biệt thự, Số 13 bị đánh thức từ rất sớm. Tiếng chuông đồng hồ vang lên như một lời cảnh báo khắc nghiệt. Mắt nó mở ra trong bóng tối của căn phòng nhỏ, những tia sáng yếu ớt từ khe cửa sổ hắt vào, chiếu lên ván gỗ cũ kỹ, làm sáng lên những vết nứt như vết thương chưa lành.
Nó vội vã đứng dậy, quần áo vẫn còn bẩn và rách, mái tóc rối bù, nhưng không có thời gian để chỉnh sửa gì cả. Cửa phòng bị mở ra ngay lập tức, và người phụ nữ bước vào, ánh mắt lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc.
"Mày chậm quá." Cái giọng của bà ta như xé không khí, khiến Số 13 giật mình. "Dậy sớm, làm việc đúng giờ, không có gì gọi là nghỉ ngơi."
Nói xong, bà ta giật tay nó, kéo ra ngoài hành lang. Số 13 không dám phản kháng. Đôi chân trần của nó lạnh buốt, cứ thế đi theo bà ta qua những hành lang dài và tối, vào bếp.
Trong bếp, đống chén bát bẩn đầy sàn, và những cái nồi sứt mẻ chất đống trong góc. Số 13 không có lựa chọn nào khác ngoài việc quỳ xuống và bắt đầu rửa bát. Những cái bát cũ nát, dính đầy dầu mỡ và thức ăn thừa. Mỗi lần cọ rửa là một lần bàn tay nó bị cắt nát vì những mảnh vỡ sắc nhọn. Những vết thương nhỏ nhưng đủ để làm nó đau nhói mỗi khi chạm vào nước lạnh. Nhưng nó không dám kêu lên.
Người phụ nữ đứng đó, đôi mắt theo dõi từng động tác của nó như một con thú săn mồi. Cứ mỗi lần Số 13 làm sai hoặc chậm một chút, bà ta lại quát lên.
"Cẩn thận!" Tiếng quát vang lên, và ngay lập tức, một cái xẻng nhựa bị ném vào người nó, khiến nó ngã nhào xuống nền nhà lạnh lẽo. Đau đớn, nhưng không dám khóc. Bà ta bước đến, nhếch mép cười. "Làm cho ra làm. Đừng có mà làm tốn thời gian của tôi."
Ngày qua ngày, công việc của Số 13 chỉ xoay quanh lau dọn, quét sân, nấu ăn, giặt giũ. Nó như một cái bóng lặng lẽ, không tiếng nói, không tiếng thở dài. Căn biệt thự xa lạ như một ngục tù, nhưng không phải là nơi có thể chết đi một cách dễ dàng. Sự sống ở đây, dù tàn nhẫn, vẫn buộc nó phải duy trì sự tồn tại.
Mỗi buổi chiều, nó quét sạch từng mảnh lá trong khuôn viên rộng lớn, dưới ánh mặt trời khắc nghiệt. Những cái cây lớn tỏa bóng xuống mặt đất, nhưng bóng của nó lại bị khuất lấp trong sự lạnh lẽo của căn nhà này. Mồ hôi lấm tấm trên trán, những ngón tay sưng lên vì lao động không ngừng nghỉ. Và rồi, khi nó tưởng như không thể chịu đựng thêm được nữa, tiếng quát của bà ta lại vọng lên, cắt ngang mọi suy nghĩ.
"Xong chưa?"
Số 13 quay lại, khẽ gật đầu. Nhưng không phải là sự chấp nhận, mà là cái sự cam chịu đã in sâu vào trong cơ thể, như một phản xạ không thể từ bỏ.
Về đến phòng mình sau một ngày dài, Số 13 lại nhìn vào bức tường trống rỗng. Những tiếng rầm rì từ xa vọng lại, tiếng của bà ta, của ông ta – những người mà nó gọi là chủ, nhưng trong lòng nó chỉ có sự xa lạ.
Những đêm dài qua đi, không có sự ấm áp nào. Những cơn đói đau đớn ngày càng dai dẳng. Có những lúc, Số 13 tự hỏi nếu nó ngừng thở, liệu sự sống có buông tha cho nó một cách nhẹ nhàng? Nhưng những suy nghĩ đó chẳng bao giờ dám nói ra ngoài. Nơi này, dù có chết, cũng chỉ là cái chết trong sự im lặng.
Một đêm nọ, khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Số 13 đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài. Căn biệt thự im lìm, không một bóng người. Đêm nay có khác gì những đêm trước, chỉ có gió thổi vù vù và tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Nó đứng dưới bầu trời tối tăm, nhìn lên mặt trăng nhợt nhạt. Lúc này, sự cô đơn không còn là nỗi sợ hãi nữa. Nó đã quen với việc ở một mình, với việc tồn tại trong cái bóng tối này.
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạ lùng ập đến. Không phải là hy vọng, cũng không phải là sự từ bỏ. Chỉ là một cái gì đó như đã chết trong nó, nhưng vẫn tiếp tục sống. Và có lẽ, đó chính là cách duy nhất để sống sót qua những ngày dài tăm tối này.