Sáng sớm hôm sau, khi sương mù còn dày đặc bên ngoài, Số 13 đã thức dậy. Lúc này, giấc ngủ không còn là sự nghỉ ngơi mà là một trận chiến trong những cơn ác mộng triền miên. Nó rửa mặt bằng một gáo nước lạnh từ chiếc xô nhỏ đặt góc phòng, đôi mắt trũng sâu, bàn tay chai sạn và nứt nẻ.
Ngày làm việc lại bắt đầu. Căn biệt thự im lặng đến rợn người. Chỉ có tiếng bước chân của nó vang lên, hòa cùng tiếng kẽo kẹt của cây chổi cũ mòn khi nó quét dọn hành lang.
"Lau sạch đống này trước bữa trưa." Người phụ nữ đưa tay chỉ vào chồng bàn ghế phủ bụi trong phòng khách, giọng lạnh lẽo như thường lệ. Không cần nhìn, Số 13 cũng biết hậu quả nếu nó làm chậm.
Nó bắt đầu công việc ngay lập tức, bàn tay cầm khăn chà xát từng vết bẩn trên mặt bàn. Gỗ cứng, thô ráp làm tay nó đỏ lên từng mảng. Mỗi lần giặt khăn, nước lạnh làm nó nhói đau, nhưng nó không dừng lại. Cứ thế, nó tiếp tục làm việc, từng động tác tỉ mỉ nhưng vô hồn.
Giữa lúc mải miết làm, một cánh cửa phía cuối hành lang bất ngờ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người. Số 13 ngước nhìn, đó là căn phòng mà nó chưa từng được phép bước vào. Người đàn ông từ trong bước ra, tay cầm một chiếc túi lớn. Ánh mắt ông ta lướt qua Số 13, không cảm xúc.
"Xong việc chưa?" Ông ta hỏi cụt lủn, rồi đi thẳng ra ngoài mà không đợi câu trả lời.
Số 13 gục đầu xuống, lại tiếp tục lau chùi. Nó biết mình không phải một con người trong mắt những người ở đây. Nó chỉ là một công cụ, một đôi tay lao động miễn phí mà họ có thể vắt kiệt sức bất cứ lúc nào.
---
Buổi chiều:
Một đứa trẻ lang thang từ đâu đó xuất hiện trước cổng biệt thự. Đó là một cậu bé nhỏ hơn Số 13 vài tuổi, mặt mũi lấm lem, ánh mắt đói khát nhìn qua song sắt.
Cậu bé nói bằng giọng yếu ớt:
"Cho tôi xin chút thức ăn… Tôi đói quá."
Số 13 đang quét sân, khựng lại khi nhìn thấy cậu. Nó bước đến gần, nhưng chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã từ trong nhà lao ra, gương mặt đầy vẻ tức giận.
"Đi khỏi đây ngay!" Bà ta hét lớn, tay cầm cây gậy chỉ thẳng vào đứa trẻ. "Chúng tao không phải trại từ thiện!"
Đứa trẻ hoảng sợ, lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Số 13. Nó không khóc, không cầu xin thêm mà chỉ đứng đó, đôi mắt đầy sự bất lực và khát khao.
Số 13 muốn làm gì đó, nhưng đôi tay nó nắm chặt cây chổi, không dám buông. Trong đầu nó vang lên giọng nói của người phụ nữ: "Làm sai một việc thì đừng có mà ăn cơm." Nó đã quen với sự trừng phạt ở đây, và nỗi sợ hãi ấy như một sợi dây trói chặt nó lại.
Khi đứa trẻ quay đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần giữa màn sương, Số 13 cảm thấy tim mình đau nhói. Nó không biết đó là gì – sự hối hận, hay chỉ là một phần nhân tính bị chôn vùi đang trỗi dậy.
Đêm đó, trong căn phòng tối:
Số 13 nằm trên chiếc giường gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nó nhớ lại những ngày tháng ở cô nhi viện – những đêm đông rét buốt, những tiếng khóc khe khẽ vang lên trong bóng tối. Không ai ôm ấp, không ai an ủi, chỉ có sự lạnh lẽo của những bức tường và ánh mắt hờ hững của những người xung quanh.
Lòng nó trĩu nặng. Có một câu hỏi vang lên trong đầu, một câu hỏi nó chưa bao giờ dám nghĩ đến: "Mình có khác gì những người đã quay lưng với mình không?"
---