Thế giới Thiên Địa Giới đã tồn tại qua vô số kiếp nạn và lượng kiếp. Những trận đại nạn từ thiên tai, ma khí xâm lược, và các biến cố khủng khiếp đã bào mòn nguồn linh khí, khiến mọi sinh vật và những người tu hành phải đối mặt với nguy cơ tuyệt diệt. Chỉ cần trải qua một lượng kiếp nữa, toàn bộ Thiên Địa Giới sẽ lâm vào mạt pháp, không còn hy vọng cứu rỗi.
Trần Vũ lặng người nhìn chằm chằm vào căn gác cũ kỹ, nơi chất đầy đồ vật xưa cũ của ông nội. Hôm nay là ngày giỗ của ông, và cả gia đình đều tề tựu đông đủ. Nhưng Trần Vũ quyết định lên đây một mình, như để tìm chút kỷ niệm thân thuộc. Ông nội từng là một thầy đồ mê tín, thường kể về những chuyện huyền bí mà Trần Vũ chỉ xem như truyện cổ tích.
Trong đống đồ lẫn lộn, một tấm bùa cổ đập vào mắt anh. Tấm bùa được làm từ giấy màu vàng, với các ký tự lạ lẫm được viết bằng mực đỏ tươi. Trần Vũ thấy ngạc nhiên bởi vẻ cũ kỹ và bí ẩn của nó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự hấp dẫn khó tả.
"Cháu đừng động vào!" – Giọng bà anh bất ngờ vang lên từ dưới cầu thang, làm Trần Vũ giật mình.
"Cháu chỉ xem thôi, bà đừng lo," Trần Vũ đáp lại và tiếp tục chăm chú nhìn vào tấm bùa. Anh cảm nhận có gì đó rất lạ, như một luồng khí mờ ảo thoát ra từ tấm bùa. Bất giác, anh đưa tay chạm vào nó.
Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào, tấm bùa đột ngột phát sáng chói lòa, ánh sáng màu xanh lục lan tỏa khắp căn gác. Trần Vũ chưa kịp phản ứng thì toàn bộ không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển.
"Mình... đang làm cái gì thế này?" – Anh lẩm bẩm, nhưng giọng nói của chính anh cũng như bị hút vào hư không.
Một giọng nói vang lên giữa màn sáng: "Ngươi được chọn... Người ngoài sẽ đến, cứu rỗi trong ngày tận diệt..."
Trần Vũ hoảng loạn muốn buông tay khỏi tấm bùa, nhưng dường như tay anh đã bị dính chặt. Đột nhiên, cả thân người anh bị cuốn vào luồng sáng, không gian xoay tròn như một cơn bão. Trần Vũ cảm thấy như đang rơi xuống một vực sâu vô tận.
Khi anh mở mắt, cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác lạ. Không còn căn gác quen thuộc, mà thay vào đó là một khung cảnh hoang tàn đầy hỗn loạn. Cây cối chết khô, bầu trời xám xịt, không khí đặc quánh khiến Trần Vũ khó thở.
Anh ngồi bệt xuống đất, vẫn chưa kịp định thần. "Mình... đang ở đâu?" – Anh tự hỏi, lòng tràn ngập bối rối.
Ngay lúc đó, một nhóm người xuất hiện từ xa. Họ mặc những bộ quần áo cũ rách, nhưng ánh mắt đầy cảnh giác và nghi hoặc nhìn Trần Vũ. Một người đàn ông lớn tuổi dẫn đầu bước đến gần anh.
"Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?" – Người đàn ông hỏi, giọng điệu khô khốc nhưng chứa đựng chút sợ hãi.
"Cháu… cháu cũng không biết. Cháu chỉ là… Trần Vũ, từ thế giới khác đến..." – Trần Vũ ấp úng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
"Thế giới khác?" – Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt dường như lóe lên tia hy vọng. "Có lẽ… lời tiên tri là thật. Ngươi là người ngoài đến để cứu rỗi chúng ta?"
"Lời tiên tri? Cứu rỗi?" – Trần Vũ lắc đầu, bối rối. "Cháu chỉ là một người bình thường, cháu không biết gì về chuyện này cả."
Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Trần Vũ, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu. Sau một lúc, ông thở dài và bảo những người đi cùng mình: "Đưa cậu ấy về làng. Chúng ta cần nói chuyện."
Trần Vũ miễn cưỡng đi theo nhóm người xa lạ, tâm trí vẫn chưa thể tin được những gì vừa xảy ra. Anh bị đưa vào một căn nhà nhỏ, nơi người đàn ông cẩn thận đốt một ngọn đèn dầu, ánh sáng yếu ớt phản chiếu khuôn mặt khắc khổ của ông.
"Cậu trẻ," ông bắt đầu, "ta là Lão Sư, trưởng làng nơi này. Làng chúng ta đã chịu đựng sự suy kiệt của thế giới này từ hàng trăm năm nay. Linh khí ngày càng cạn kiệt, và chúng ta chỉ còn biết cầu nguyện vào lời tiên tri. Theo đó, một người từ thế giới khác sẽ đến, mang theo hy vọng trong những ngày cuối cùng."
Trần Vũ ngạc nhiên. "Nhưng cháu không biết gì về điều đó… cháu chỉ vô tình chạm vào một tấm bùa ở nhà ông nội, và rồi… cháu xuất hiện ở đây."
"Bùa?" – Lão Sư thì thầm, đôi mắt ánh lên tia suy tư. "Có lẽ ông nội của cậu đã biết trước điều gì đó. Cậu không phải người thường đâu, cậu có thể cảm nhận linh khí chứ?"
Trần Vũ nhìn quanh, chẳng hiểu "linh khí" là gì. "Cháu… cháu không biết. Nếu như ông nói, thì linh khí là gì?"
Lão Sư thở dài, rồi giải thích: "Linh khí là nguồn sống của thế giới này. Khi nó suy kiệt, tất cả sẽ biến mất, không cây cỏ, không sinh linh nào sống sót nổi. Thế giới sẽ rơi vào mạt pháp, nơi ma quái và tăm tối thống trị."
Cảm giác sợ hãi bắt đầu len lỏi trong lòng Trần Vũ. "Vậy ông nói cháu… phải làm gì đây?"
Lão Sư nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị và đầy hy vọng. "Ta không biết. Nhưng lời tiên tri đã nói, người ngoài đến sẽ là cứu tinh. Có lẽ cậu cần tìm ra sức mạnh của bản thân, để chiến đấu và khôi phục linh khí. Cậu sẽ giúp chúng ta, phải không?"
Trần Vũ lặng thinh, cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng trên vai. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng trong lòng, một cảm giác trách nhiệm mơ hồ bắt đầu hình thành.
"Cháu… sẽ cố gắng," anh thì thầm, đôi mắt kiên định hơn.
Và như thế, cuộc hành trình của Trần Vũ tại thế giới mới chính thức bắt đầu, nơi anh sẽ phải đối mặt với những điều chưa từng tưởng tượng và bước vào cuộc phiêu lưu đầy kịch tính để cứu rỗi thế giới khỏi mạt pháp.