Cứ khi nào mùa hè đến, biệt thự của Herhardt luôn tổ chức rất nhiều cuộc họp. Nhưng chuyến thăm Arvis của Claudine von Brandt được coi như một chuyến thăm tiêu chuẩn vào đầu mùa hè tới dinh thự của một người họ hàng. Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng việc cô đến thăm còn có một lý do khác.
Hai gia đình đã gặp nhau để đàm phán chi tiết và trở nên thân thiết hơn trước khi lễ đính hôn được công bố. Mục tiêu này ai cũng rõ ràng và không ai cố gắng che giấu nó, ít nhất là bản thân Claudine.
"Xin chào, Công tước Herhardt," Claudine nói, cúi chào Matthias với một nghi thức hoàn hảo.
Matthias không thấy dấu vết của người em họ trẻ tuổi, non nớt mà anh nhớ từ nhiều năm trước. "Xin chào, tiểu thư Claudine," anh trả lời, cúi chào đáp lại lời chào của cô. Như thể anh đang chào một người phụ nữ anh mới gặp lần đầu. Họ trao nhau những nụ cười duyên dáng.
Không có gì mới mẻ hay đáng ngạc nhiên để họ thảo luận. Họ chưa bao giờ đặc biệt thân thiết, nhưng họ biết nhau khá rõ sau khi gặp nhau vô số lần trong nhiều năm. Họ biết rằng mỗi người trong số họ, Matthias von Herhardt và Claudine von Brandt, đều là những quý tộc quý phái đến tận xương tủy. Đây là lý do lớn nhất và đơn giản nhất khiến họ chọn nhau.
Matthias khéo léo hộ tống Claudine đến nhà kính phía sau dinh thự. Mẹ anh, Elise von Herhardt, đã yêu cầu người hầu chuẩn bị bữa trà chiều cho họ trong nhà kính, vì bà biết Claudine thích nó đến mức nào.
"Mỗi lần đến thăm nhà kính này, con luôn bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của nó. Chắc phu nhân Herhardt đã chuyển cả thiên đường đến nơi này vậy."
Claudine vui vẻ nhận xét sau khi nhấp một ngụm trà và đặt tách xuống mà không gây ra tiếng động. Cô ấy đang nói với giọng điệu vui vẻ nhưng vẫn kiềm chế của một nữ quý tộc trẻ tuổi.
Elise nhẹ nhàng trả lời: "Ta đã đặt cả trái tim và tâm hồn của mình vào việc lựa chọn và sắp xếp mọi thứ ở đây. Ta mong muốn có thể truyền lại cho một người hiểu được giá trị của nó".
Nghe vậy, nữ bá tước Brandt nhìn con gái mình đầy tự hào. Claudine mỉm cười khiêm tốn, không nói gì đáp lại.
"Matthias, con nên dẫn Claudine đi tham quan thiên đường của Arvis," Elise thì thầm với con trai khi giờ uống trà sắp kết thúc.
Có vẻ như đã đến lúc bắt đầu cuộc đàm phán giữa các gia đình. Matthias đưa tay ra cho Claudine, sau đó cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh. Nhìn xuống bàn tay của cô, bên trong một chiếc găng tay trắng thanh lịch làm bằng ren mờ, Matthias thoáng nhớ đến bàn tay nhỏ bé của Leyla, vấy đầy đất và máu.
Họ trò chuyện về những chủ đề phù hợp khi đi dạo. Một tia nước nhẹ nhàng róc rách trong đài phun nước bằng đá cẩm thạch vốn là trung tâm của nhà kính. Trong khi đó, tiếng chim hót trong trẻo làm bừng sáng tâm trạng uể oải của buổi chiều.
Claudine quan sát Matthias bằng khóe mắt. Mặc dù nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh ấy, nhưng không thể phân biệt được cảm xúc bên trong hay thái độ của anh ấy đối với thế giới. Anh ta có cách cư xử hoàn hảo, nhưng cốt lõi, anh ta là một người đàn ông đầy kiêu ngạo đến từ việc chưa bao giờ phải cúi đầu hay phục tùng bất cứ ai trong đời. Claudine thích khía cạnh này của anh ấy.
"Những chú chim ở đây thật xinh đẹp", cô nhận xét và chiêm ngưỡng những chú chim đủ màu sắc đậu trên cành cây trong nhà kính. Matthias thậm chí còn không nhận thấy có chim trong nhà kính cho đến khi Claudine chỉ ra.
Elysse, bà chủ hiện tại của Arvis, yêu chim cũng nhiều như yêu hoa hồng. Giống như việc bà ấy thuê một người làm vườn để chăm sóc hoa hồng, thuê một người nuôi chim để chăm sóc chim. Và công việc của bà là thưởng thức thành quả lao động của họ. Đó là quan điểm của quý bà về cuộc sống nói chung, thế giới là một nơi đáng yêu với đầy những thứ được người khác chuẩn bị sẵn để bà tận hưởng.
"Không ngờ chúng lại theo người đến vậy. Không biết có bí quyết gì không?", Claudine kêu lên, mỉm cười với con chim nhỏ vừa đậu trên bàn tay dang rộng của mình.
Matthias liếc quanh nhà kính và nhận ra rằng những con chim trong đó cực kỳ ngoan ngoãn. Các cửa sổ đều mở rộng nhưng không có con nào bay đi. Chúng bằng lòng ở lại trong thế giới yên bình của nhà kính, hát những giai điệu đẹp đẽ.
Sự chú ý của anh chuyển sang người quản lý vườn thú tóc hoa râm sau khi nhìn thấy con vẹt bò qua bậu cửa sổ, và con chim sẻ Bengal kêu líu lo trên tay Claudine. Anh ta quay lại và ra hiệu cho người nuôi chim đang lịch sự đứng đợi gần đó.
Người đàn ông tóc hoa râm lặng lẽ đến gần, đứng cạnh Claudine rồi giải thích: "Là tỉa cánh, thưa tiểu thư. Điều đó khiến chúng không thể bay xa, không thể trốn thoát. ngoan ngoãn hơn. Những con chim có khả năng bay tự do gần như không thể thuần hóa được."
"Chú cắt đôi cánh của chúng à?" cô ấy hỏi. "Điều đó không làm cho chúng đau sao?"
"Không ạ, vì tôi chỉ là cắt bớt lông vũ của chúng nên không đau. Thực ra, nó tốt cho chúng vì nó giúp chúng không bay đi và bị lạc hoặc bị thương. Nếu tiểu thư quan tâm, tôi có thể thử làm cho ngài xem nhé! ."
"Vậy có được không, Công tước Herhardt?" cô ấy hỏi một cách hào hứng.
"Như cô mong muốn, thưa tiểu thư," Matthias sẵn sàng trả lời.
Người nuôi chim sau đó dẫn họ đến một cái lồng chim rất lớn ở cuối nhà kính. Nó chứa những con chim non chưa bị cắt cánh. Anh ta thò tay vào và lấy ra một con chim màu vàng sáng, con chim đẹp nhất trong đàn và mang nó đến bàn làm việc của mình.
"Đó là loại chim gì vậy?" Matthias hỏi.
"Đó là một con chim hoàng yến, thưa ngài. Đó là một loài chim biết hót có tiếng hót rất hay."
Người nuôi chim choàng một chiếc khăn nhỏ lên đầu chim rồi dùng một tay nhẹ nhàng xòe một bên lông của một cánh chim ra. Tay còn lại ông ta cầm một chiếc kéo nhỏ lên và lập tức cắt vài đường ngắn. Những chiếc lông chim bay phấp phới trên bàn làm việc của anh. Ông ta làm tương tự với cánh còn lại rồi đặt con chim xuống.
Con chim hoàng yến vùng vẫy đôi cánh một cách tuyệt vọng, nhưng nó không thể đi xa và rơi xuống từ từ.Con chim như không thể tin rằng mình không thể bay được nữa, nó cố gắng vỗ cánh thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ.
Matthias cúi xuống nhặt con chim từ mép bồn hoa lên. Con chim vặn vẹo trong tay anh và bắt đầu kêu, tạo ra những âm thanh gần giống tiếng kêu hơn là tiếng hót.
"Nó chưa được thuần hóa ngay đâu, thưa ngài. Phải mất thời gian để chúng quen với việc bị cắt đôi cánh," người nuôi chim nói khi Matthias đưa lại con chim hoàng yến cho anh ta, sau đó anh nhẹ nhàng vuốt ve nó để nó bình tĩnh lại.
"Cô có muốn thử tự mình làm việc đó không, thưa tiểu thư ?" người nuôi chim hỏi Claudine.
"Không, ta chỉ nhìn thôi là đủ rồi. Cảm ơn bạn đã thỏa mãn trí tò mò của ta." Sau đó cô quay đi.
"Bây giờ chúng ta trở về thôi, công tước Herhardt" cô nói, đưa tay về phía Matthias. Một lần nữa, khi Matthias nhìn vào bàn tay xinh đẹp, mịn màng của cô, tâm trí anh thoáng hiện lên hình ảnh bàn tay xinh đẹp như tác phẩm điêu khắc đã dính đầy bụi và đầy máu của Leyla.
Trước khi họ rời xa người nuôi chim, Matthias đưa ra một mệnh lệnh bốc đồng cho anh ta.
"Mang nó vào phòng ngủ của ta."
"....Dạ?" người nuôi chim hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Con chim đó," Matthias trả lời, nheo mắt liếc nhìn con chim. "Chim hoàng yến của ta."
Leyla buộc mái tóc vàng được chải gọn gàng thành đuôi ngựa. Sau đó cô ấy đeo tạp dề và cầm lấy chiếc giỏ lớn của mình. "Tốt hơn là mình nên hoàn thành nó ngay hôm nay," cô lẩm bẩm với chính mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Không chỉ Công tước Herhardt đã trở lại mà cả phu nhân Claudine cũng đã đến thăm Arvis vài ngày trước đó. Điều này đã khiến Leyla cảm thấy bị áp lực về thời gian hơn. Cô cần thu thập đủ quả mâm xôi trước khi công tước bắt đầu mạo hiểm vào rừng và trước khi phu nhân Claudine bắt đầu triệu tập cô. Tuy nhiên, may mắn thay hai người đó đang bận rộn vì dường như họ đang chuẩn bị công bố cuộc hôn nhân.
Cô kéo vành mũ rơm rộng xuống, bước nhanh về phía rừng. Những bụi mâm xôi phủ đầy quả mọng. Cho dù người dân Arvis và các loài động vật trong rừng có ăn bao nhiêu quả mâm xôi thì vẫn luôn có nhiều quả còn sót lại đến mức vô số quả mâm xôi sẽ chín quá và rơi xuống đất.
Trước giữa trưa, Leyla mệt mỏi khi đi bộ xuyên rừng, đi từ bụi này sang bụi khác trên tay là chiếc giỏ lớn đã chất đầy quả mâm xôi. Lòng cô nhẹ như lông hồng hân hoan,
Cô ném chiếc giỏ vào bóng cây và lao ra sông, rửa tay thật kỹ để loại bỏ hết vết nước quả mâm xôi trên tay và mặt.
Sông Schulter quấn quanh khu rừng và khe núi của điền trang Herhardt. Có một tầm nhìn đẹp ra dòng sông từ trung tâm thành phố, nhưng nơi tốt nhất để ngắm nó là Arvis, nơi tọa lạc điền trang Herhardt. Con đường rừng Arvis hoà quyện với dòng nước lung linh của dòng sông đẹp đến nghẹt thở.
Leyla lấy chiếc khăn tay từ trong túi tạp dề ra và dùng nó lau mặt. Nước sông vẫn mát lạnh ngay cả trong mùa hè, tạo cảm giác rất sảng khoái. Cô nghĩ đến việc nhúng chân xuống nước, nhưng rồi lắc đầu.
Trong nhà của dì cô, nơi đầu tiên cô được gửi đến làm trẻ mồ côi, có năm người anh em họ lớn hơn cô. Họ rất thô lỗ và tinh nghịch. Một ngày nọ, họ tóm lấy cô bé Leyla và ném cô xuống sông. Họ đã nói rằng đây là một nghi lễ thiêu đốt mà cô sẽ phải trải qua nếu muốn sống ở đó. Leyla đã nghĩ rằng có thể cô đã bị thủy thần bắt đi nếu người hàng xóm không nghe thấy tiếng hét của cô và cứu cô khỏi chết đuối.
Mặc dù đó rõ ràng là lỗi của chị họ cô, nhưng Leyla mới là người bị người dì say rượu đánh đập vào đêm đó. Và chỉ vài tuần sau, dì của cô đã gửi cô đến nhà họ hàng bên cạnh, nói rằng cô không thể chăm sóc một đứa trẻ không cư xử đúng mực.
Điều này khiến Leyla cảm thấy không công bằng, nhưng cô không bận tâm khi nhận ra rằng ngôi nhà tiếp theo đã được cải thiện hơn ngôi nhà đầu tiên. Cô cũng cảm thấy như vậy về ngôi nhà tiếp theo và ngôi nhà sau đó. Và cuối cùng khi cô định cư tại ngôi nhà của chú Bill, cô cảm thấy những giấc mơ chân thành của mình đã được thực hiện.
Với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cô bước trở lại cái cây nơi cô đã đặt chiếc giỏ của mình xuống. Cô lấy tờ báo nhét trong giỏ bỏ vào túi tạp dề rồi nhanh chóng trèo lên cây. Cô không còn nhanh nhẹn hay hoạt bát như khi còn nhỏ, nhưng giờ đây cô biết nhiều thủ thuật hơn để di chuyển một cách khéo léo. Chú Bill đã dạy chúng cho cô ấy.
Cô khéo léo ngồi trên một cành cây vừa khít như một chiếc ghế êm ái. Nhìn xuống sông Schulter, cô tin chắc rằng đó là con sông đẹp nhất thế giới. Kyle, người đã đi đến nhiều thành phố khác nhau, đồng ý với cô, điều mà cô cảm thấy quan điểm của mình là một thực tế khách quan.
Cô chăm chú nhìn những đàn chim nước đang lặn xuống mặt sông để kiếm cá và nhìn những tán lá rậm rạp hai bên bờ sông. Khung cảnh đáng yêu này khiến cô mong chờ phần còn lại của mùa hè. Ngay cả khi xem xét thêm yếu tố Công tước Herhardt, cô vẫn biết rằng mùa hè này sẽ là một mùa đẹp hơn bao giờ hết.
Sau đó, cô lấy tờ báo từ túi tạp dề và mở nó đến trang in phần tiếp theo của cuốn tiểu thuyết bí ẩn. Vị thám tử sắp tìm ra thủ phạm bằng cách sử dụng trí tuệ ấn tượng của mình. Cô bắt đầu đọc với sự thích thú.
Matthias ngoi lên không trung sau khi ở dưới nước một thời gian dài. Yết hầu nổi bật của anh ấy nhô lên và rơi xuống nhanh chóng khi anh ấy lấy lại hơi thở. Cơ thể ướt át, rắn rỏi của anh trông thật đẹp bên cạnh những hàng cây phản chiếu trên sông. Matthias định quay trở lại dinh thự, nhưng sau đó anh đã đổi ý và bắt đầu bơi theo hướng dòng nước.
Anh yêu sông Schulter và rừng Arvis. Anh di chuyển đến nơi anh có thể nhìn toàn cảnh toàn cảnh từ căn nhà phụ nhỏ của mình. Bà và mẹ anh hiếm khi đến thăm bờ sông nên khu vực đó là thế giới riêng tư mà anh phải có cho riêng mình.
Khi không có khách ở dinh thự, anh thường ghé thăm căn nhà gỗ, nơi anh có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đọc sách hoặc đơn giản là chợp mắt. Đó là một nơi tuyệt vời để ở bất kể anh ấy đang làm gì. Điều anh thích nhất ở nơi đó là cảm giác được ngâm mình trong nước, như anh đang làm bây giờ.
Anh nằm ngửa trên mặt sông để có thể nhìn lên những cành cây xanh và bầu trời xanh lấp ló qua chúng. Tiếng nước chảy hòa cùng tiếng lá cây xào xạc trong gió và tiếng chim hót líu lo. Ngôi biệt thự mấy ngày qua đầy rẫy hoạt động ồn ào, điều này khiến anh càng trân trọng sự tĩnh lặng êm đềm của dòng sông.
Quá trình đàm phán hôn nhân giữa gia đình Herhardt và Brandt diễn ra suôn sẻ. Nếu không có sự cố bất ngờ nào xảy ra, việc đính hôn của anh với Claudine sẽ được công bố trước cuối mùa hè.
Gia đình Brandt đã đề xuất thời gian đính hôn là một năm và Matthias đã đồng ý. Nếu anh ta có thể có đủ danh dự với tư cách là Công tước Herhardt, thì anh ta không cần phải tiếp tục nhiệm vụ của mình với tư cách là một sĩ quan quân đội quá lâu. Dành thêm một hoặc hai năm làm cận vệ hoàng gia trước khi giải ngũ và kết hôn nghe có vẻ vừa phải. Sau đó, anh dự định sẽ dành toàn bộ sự quan tâm của mình cho công việc của gia đình. Cuộc sống của anh với gia đình mới sẽ trôi êm đềm như dòng nước của dòng sông này.
Nhắm mắt lại, anh để cơ thể mình chìm xuống nước một lần nữa. Vào lúc đó, anh cảm thấy như ánh nắng ấm áp, làn nước mát lạnh và tiếng nước vỗ gần tai là tất cả những gì có trên thế giới này. Tuy nhiên, khi anh mở mắt ra lần nữa, sự yên tĩnh hoàn hảo này đã bị phá vỡ.
Có một người phụ nữ đang ngồi trên cành cây lớn bên bờ sông. Chỉ trong chốc lát, anh đã biết cô là ai. Đúng lúc đó, cô gấp tờ báo đang đọc lại và quay về phía anh.
Chắc chắn đó là người phụ nữ phiền phức Leyla Llewellyn.