“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?
Một nhân vật chính "hợp cách" trong truyện thường như thế nào? Hoặc là vô cùng đẹp, giàu có hoặc là ưa nhìn nhưng có tài, hoặc là siêu siêu giỏi về một lĩnh vực nào đó, không giỏi thì cũng là may mắn, ngốc bạch ngọt, hậu đậu,...cũng không cần lo, một khi có tác giả "bảo kê", nhân vật chính sẽ lập tức được buff sức mạnh vô đối, bất cứ ai cũng phải ngước nhìn. Vốn chính là như vậy, nếu nhân vật phụ lấn lướt nữ chính, nam chính thì còn gì là truyện nữa? Ai sẽ quan tâm chứ? Vốn thế giới này là như vậy, phần lớn đều là những kẻ bình thường, luôn thích thú, mong chờ và yêu thích những đồ vật, những con người bản thân mình không có được, nhân vật chính là số ít, nhân vật phụ là số nhiều, đó chính là luật bất thành văn. Vậy, nếu như nữ chính là một người bình thường thì sao?
Tôi là một người bình thường. Không giàu có, không tài năng, không xinh đẹp, chỉ đơn giản là một người bình bình phàm phàm.
22/10/2013, giật mình tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm tựa đầu vào lan can của sân thượng, trời tờ mờ sáng ngày cuối thu phủ một lớp sương se se lạnh. Ôm đầu đứng dậy, phát hiện ra bản thân toàn thân đau nhức, mệt rã rời. Chuyện gì đã xảy ra? Nhìn xuống phía dưới sân từ độ cao mình đang đứng, tôi cố gắng tìm tòi trong trí nhớ của mình xem lý do lại nằm ở trên đây vào buổi sáng sớm như thế, vậy mà cố gắng thế nào vẫn không thể nhớ được. Cúi xuống nhìn bàn tay gầy gầy nhỏ nhỏ, ngẩng lên nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, vừa xa lạ, vừa quen thuộc giống như đã lâu không thấy, thật khó hiểu, hình như có một đoạn ký ức đã lạc đi đâu mất rồi? Sau một lúc lâu không tìm được câu trả lời từ não bộ, trời cũng khá lạnh, tôi gạt bỏ mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu, đi xuống dưới nhà. 4h30p, trong nhà tối đen như mực, tôi trở lại giường, có chút muốn ngủ tiếp, dù sao hôm nay vẫn phải đi học. Cơn buồn ngủ rất nhanh bao trùm lấy tôi.
Có một đường hầm tối đen, tối đến mức không cảm nhận được màu đen của việc thiếu ánh sáng, tôi cứ đi mãi, đi mãi, giống như bị mù tạm thời, bước trong không trung, đạp lên không khí để bước đi, cả người nhẹ như không có trọng lực. Cứ thế đi mãi...
"My name is Cezy" "Seji?" "No no, Cezy not Seji" "Ah, is Cezy"
"I don't know speak English" "Me too, but don't worry, i know this app, we can talk to each other using this app" "Thank you"
Cái gì thế? Tôi nhíu mày, lắng tai nghe, một lên giọng non nớt, một bên giọng trầm ấm cũng chưa trưởng thành, giọng non nớt kia có vẻ giống giọng...tôi? Tại sao...? Tôi vẫn đi trong vô thức, âm thanh đó chỉ xuất hiện một lần rồi lại lặng im, không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
"Cezy" "Seji" em đang ở đâu vậy?" "đừng đi quá xa" "chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?" "Cezy?"
"Ai vậy?" – tôi nhìn xung quanh, vẫn là một màu tối đen, không thể xác định được giọng nói đó phát ra từ đâu
Chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, rõ ràng thứ người đó nói là một ngôn ngữ khác, vậy mà tôi lại hiểu được. Bỗng nhiên nước mắt dồn nén, chực chờ rơi xuống, tim bất chợt quặn thắt một cái, khó thở quá, cái cảm giác đau lòng này? Ai vậy? Đau lòng quá? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đến lúc trở lại với thế giới của em rồi. Cezy, quay lại thôi, đừng rời đi lâu quá. Trở lại thôi!"
Nhưng, ai vậy? Tại sao lại có cảm giác đau lòng này?
Tôi mở mắt, 6h10p. Giấc mơ kỳ lạ đó rõ mồn một trong tâm trí, cảm giác bay bổng không trọng lượng trong một không gian đen kịt, giọng nói kỳ lạ cùng cảm giác đau thắt lòng đó khiến bản thân hít thở không thông. Vốc một vốc nước rõ to, vỗ vào khuôn mặt, nước lạnh khiến bản thân tỉnh táo hơn, tôi lấy tay với khăn lau mặt, nhìn bản thân trong gương, chạm vào khuôn mặt của chính mình, đột nhiên cảm thấy không quen. Không phải cảm giác xa lạ, là cảm giác lâu ngày không gặp, đã lâu không chạm vào khuôn mặt bình bình phổ thông nếu không muốn nói là xấu xí của mình, một cảm giác cổ quái chạy dọc sống lưng, giống như chỉ vài ngày trước khuôn mặt trong gương là một người khác. Tôi nhíu mày, gạt mọi suy nghĩ tạp nham ra khỏi đầu, đi lấy nước sôi úp mì ăn sáng rồi đi học. Năm nay cuối cấp rồi, năm nay tôi sẽ thi lên cấp 3, trạng thái tinh thần của tôi không thật sự tốt, cảm giác lung lay muốn đổ, mọi thứ đều là cảm giác đã lâu không làm, tuy vẫn là những thứ đó, lại cảm thấy có chút khó khăn. Lúc tôi đi học, bố mẹ đã dậy, mẹ đang dỗ thằng em tôi ăn sáng để đưa nó đi mẫu giáo cho kịp giờ. Rõ ràng vẫn là những chuyện bình thường hàng ngày, tại sao hôm nay lại cảm thấy lạ lùng như vậy? Giống như, giống như mới trở về...từ một không gian khác?