webnovel

Cuộc sống bình thường

 Tôi vẫn đang hồi phục từng ngày. Cố gắng ăn uống thật tốt, điều độ, kết hợp với tập những bài tập để chân tay linh hoạt hơn. Hai năm nằm yên một chỗ khiến xương cốt của tôi muốn đông cứng thành một đoàn luôn rồi. Mặc dù cô Jeonji vẫn thường xuyên xoa bóp, nhưng không thể bằng chính mình tự vận động được. Bệnh viện ở ngoại ô, không đông người lắm, không khí vô cùng trong lành. Sức khỏe của tôi nhờ đó cũng tốt hơn rất nhiều. Đúng như đã hẹn, cuối tuần có người lái xe đến bệnh viện, đón tôi

"Jimin, chào con"

"Chào chú, đã lâu không gặp"

 Tôi mỉm cười nhìn người đàn ông này, người giám hộ của tôi, Han Sungsoo. Người này cũng đã lớn tuổi hơn rồi, nét mặt vẫn trẻ trung, chỉ là nhiều hơn một chút điềm đạm, thời gian trôi thật nhanh. Không biết hai năm qua chú đã sống như thế nào?

"Chà, hai năm rồi, Jimin của chúng ta lớn hơn nhiều rồi! Hôm nay chú sẽ đưa con về. Có nhiều thứ thay đổi lắm nhé! Công ty có thêm rất nhiều người"

"Có liên quan gì đến con đâu chứ?"

"Đúng, đúng, Jimin còn phải đi học nữa nhỉ! Nhưng bác sĩ nói con nên nghỉ ngơi một thời gian, đi học tiếp vẫn chưa muộn. Jimin của chúng ta hãy chơi thật thoải mái trước nha!"

"Vâng, con biết rồi"

 Chú Han có vẻ rất vui, mặt mày rực rỡ đi thanh toán viện phí cho tôi rồi thu dọn đồ đạc. Chiếc xe bỏ xa dần bệnh viện, tiến về thành phố.

"Hai năm qua đều là chú trả tiền viện phí sao? Chú vất vả rồi"

"Không không, chú là người giám hộ của con, trả tiền viện phí không phải hiển nhiên sao?"

"Mặc dù con đã đổi họ sang họ của chú, nhưng chúng ta đâu có mối quan hệ huyết thống nào"

"Không sao đâu, Jimin à, con chỉ cần sống thật tốt là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, chú có thể nuôi Jimin thật lâu mà" chú Han vừa lái xe vừa quay lại trả lời tôi "vì vậy, nếu con cảm thấy thương chú thì hãy sống thật tốt nhé! Jimin thích cái gì nào?"

"Con chẳng thích gì cả"

"Không được, phải có một sở thích chứ! Chú hơi bận công việc, nếu con chán quá có thể đến công ty chơi. Sẽ có rất nhiều người chơi cùng con"

"Con biết rồi ạ. Con muốn ngủ một lát"

"Được, khi nào đến chú sẽ gọi con dậy, con cứ ngủ một giấc thật ngon đi nhé!"

 Tôi nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ. Có nhiều chuyện không muốn nhớ lại, nhưng buồn cười là não bộ lại chỉ nhớ những chuyện đau lòng như vậy. Tôi đã từng có một gia đình hoàn hảo. Cho đến khi người tôi gọi là bố đi ngoại tình và sinh ra một đứa trẻ khác. Ông ấy đến một đất nước khác và ngoại tình. Đứa trẻ này thậm chí chỉ nhỏ hơn tôi 1 tuổi, là thành quả của cuộc tình vụng trộm lúc mẹ mang bầu tôi. Ông ấy giấu thật giỏi, giấu suốt mười mấy năm như vậy, tiền chu cấp cho đứa trẻ kia đều đặn như vậy, mẹ tôi không hề mảy may nghi ngờ. Mọi chuyện vỡ lở, mẹ tôi làm ầm lên, lúc đó tôi vẫn còn đi học, xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc đấy đã nghĩ rất tủi thân, giờ nghĩ lại lại cảm thấy chẳng có gì. Tôi cũng vì chuyện này mà bị cười nhạo, bị bạo lực học đường. Tôi stress nặng, ăn cũng rất nhiều, cả người toàn mỡ là mỡ, tình trạng bị bạo lực càng dày đặc hơn trước. Mẹ tôi hay gửi tôi sang chỗ bạn thân của mẹ. Chú ấy mới mở một công ty giải trí, tình trạng cũng không được tốt cho lắm, mặc dù bận bịu nhưng chú không làm lơ tôi, đối xử rất tốt với tôi.

 Cuộc ly hôn diễn ra thật nhanh chóng, bố tôi là một người có tiền, mẹ cũng được chia không ít tài sản, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ là người đề nghị ly hôn nhưng lại là người không vui. Tâm trạng của mẹ rất tệ. Tần suất mẹ gửi tôi sang chỗ chú Han ngày càng nhiều. Một ngày trời mưa, mẹ để hết tài sản còn lại cho chú Han, trong phòng kín đốt than, bỏ lại tôi một mình. Hôm đó, tôi biết chuyện, không khóc, là không khóc được, nước mắt trào ra rồi lại nuốt lại. Tôi chỉ còn một mình mà thôi... Chú Han đón tôi về sau khi lo xong mọi chuyện, tiếp nhận tài sản, trở thành người giám hộ, đổi họ cho tôi, tôi từ Hwang Jimin đổi thành Han Jimin. Một cuộc sống mới bắt đầu, nhưng thật tệ, tôi bắt đầu có ý định tự sát, trầm cảm nặng. Chú Han đưa tôi đi bệnh viện, chăm sóc cho tôi. Mặc dù chú là bạn thân của mẹ, nhưng chú Han rất trẻ, trẻ hơn mẹ rất nhiều, tư tưởng thoải mái, luôn khuyên tôi suy nghĩ thoáng ra một chút. Chỉ là, cố sức, tôi không nghĩ thông được, đặt một chậu than trong phòng, uống một chút thuốc, ngủ say. Tôi cứ ngỡ mình sẽ rời đi như thế, như cách người đó rời bỏ tôi vậy.

 Lúc mở mắt tỉnh dậy, lại là hai năm trôi qua rồi. Căn bệnh trầm cảm cũng lặn trôi mất, không biết lúc nào sẽ lại xuất hiện khiến tôi khổ sở, chỉ là hiện tại, tâm trạng tôi phẳng lặng như nước, không hề dao động. Hai năm, không biết bên ngoài đã đổi thay như thế nào, trong giấc mơ dài của tôi, có những người kỳ lạ, những người đặc biệt, những câu chuyện xáo trộn. Tôi quên mất gương mặt của mình, không biết bây giờ bộ dáng của mình ra sao? Cuộc sống thay đổi nhanh quá, những thứ của trước kia giờ đã không còn nữa rồi.

Próximo capítulo