webnovel

Chương 167: Đề nghị.

Chương 167: Đề nghị.

Nữ nhân bí ẩn sau khi được Lục Thiên Cầm cắt đứt dây trói thả ra liền vội vàng đến chỗ con bạch hổ đang bất tỉnh nơi góc nhà, sau một hồi kiểm tra tình trạng của bạch hổ biết nó chỉ là ngất đi nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nàng sau đó quay lại quan sát đám người ở phía đối diện, cả bọn dường như gương mặt đều hiện lên vẻ thất vọng và lo lắng sau khi biết được tin người mà bọn họ tìm kiếm đã không còn trên đời này.

Nữ nhân khẽ lau đi những giọt nước mắt khi nãy còn đọng nơi gò má, lên tiếng thăm dò đám người.

"Các ngươi...sư tỷ của các ngươi rốt cuộc là bị thương như thế nào...mà phải đến tận đây để tìm gia gia của ta...?"

Đám người im lặng trước câu hỏi của nữ nhân kia, phải hơn một phút sau Âu Dương Kiệt mới lên tiếng đáp lại.

"Sư tỷ của bọn ta vì sở hữu chi thể đặc biệt nên bị kẻ xấu hãm hại...

Tỷ ấy bị bắt đi và kém chút đã bị tước đoạt đi chi thể...

Tuy rằng bọn ta đã cứu được tỷ ấy, nhưng vì chi thể và bản thể gần như bị tách ra, tỷ ấy... bây giờ không còn sống được bao lâu nữa...

Bọn ta cũng đã nghĩ hết cách hòng cứu chữa cho tỷ ấy, nhưng đều vô phương...

Khi biết được Bách Độc lão quái...có thể giúp được tỷ ấy... bọn ta đã tức tốc đến đây...nào ngờ..."

"Ra là vậy..."

Nữ nhân khẽ cúi đầu cảm thông.

"Haiz...bây giờ lão quái đã không còn trên đời này nữa... sư tỷ của bọn ta xem như là..."

Trương Tấn thở dài.

"Tuy gia gia đã không còn...

Nhưng có thể...ta sẽ giúp được các ngươi..."

"....?!!"

Nữ nhân bí ẩn kia vừa nói dứt câu liền bắt gặp những cặp mắt ngạc nhiên xen lẫn hy vọng nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho nàng có chút giật mình.

"Các ngươi...đừng nhìn ta với ánh mắt như thế..!!"

"Ngươi có thể giúp sư tỷ của bọn ta sao?!!"

Lục Thiên Cầm gấp gáp hỏi.

"Ta từ nhỏ đã ở cùng gia gia...cũng là có chút tinh thông về y thuật...có lẽ ta có thể giúp chữa được cho sư tỷ của các ngươi...

Nhưng mà..."

Nữ nhân đáp.

"Nhưng mà thế nào...?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Vấn đề của sư tỷ các ngươi là chi thể gần như bị tách ra khỏi bản thể sau đó lại nhập lại làm một, chi thể và bản thể vẫn chưa thể dung hợp lại được... một phần sống chín phần đã chết...

Nếu muốn cứu sống nàng ta...thì chỉ có một cách... nhưng cách này...e là không thực hiện được..."

Nữ nhân âu sầu nói.

"Là cách gì?

Chỉ cần có thể cứu được sư tỷ, dù khó khăn thế nào bọn ta cũng sẽ làm được!"

Âu Dương Kiệt khẩn trương nói.

"Đúng vậy!

Chỉ cần là có cách thì bọn ta chắc chắn sẽ giải quyết được!"

Trương Tấn tiếp lời Âu Dương Kiệt.

"Cô nương, xin hãy cho bọn ta biết cách đó là gì..."

Lý Liên Hoa cũng lên tiếng.

Nữ nhân bí ẩn ánh mắt quan sát một lượt đám người, nàng có thể nhìn ra sự khẩn trương của cả đám, từ ánh mắt, điệu bộ, nàng có thể chắc chắn rằng bọn họ không hề nói dối và bọn họ đang thực sự lo lắng cho người sư tỷ kia.

"Các ngươi đã bao giờ nghe nói đến Dạ Thảo Liên Hoa chưa?"

Nữ nhân bí ẩn hỏi đám người.

"Dạ Thảo Liên Hoa...?"

Cả đám ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nữ nhân, gương mặt cả bọn đều hiện lên ngốc trệ.

"Dạ Thảo Liên Hoa là một loại hoa đặc biệt, trông như hoa sen nhưng cánh hoa lại có bảy màu, loại hoa này thường mọc ở những nơi tập trung thiên địa linh khí của trời đất, mỗi năm trăm năm sẽ nở rộ một lần, nó được ví như là kỳ trân dị bảo của Tam giới, có thể cải tử hoàn sinh.

Nếu như có được Dạ Thảo Liên Hoa thì sư tỷ của các ngươi chắc chắn sẽ được cứu"

Nữ nhân bí ẩn giải thích.

"Có loại hoa thần kỳ như vậy sao...?"

Lý Mộng Vân buộc miệng hỏi nhỏ.

"Cô nương...có biết Dạ Thảo Liên Hoa ở đâu hay không...?"

Âu Dương Kiệt hỏi.

"Nó...ở đây...ngay tại hòn đảo này..."

Nữ nhân ngập ngừng đáp.

"Nếu thật như lời cô nương nói, vậy thì nhị sư tỷ có thể được cứu rồi!!"

Lý Liên Hoa thái độ trở nên mừng rỡ nói.

"Đúng là như vậy!

Chúng ta chỉ cần tìm được Dạ Thảo Liên Hoa thì có thể giải quyết được mọi chuyện rồi!"

Trương Tấn cũng phụ họa theo.

"Các ngươi đừng có mừng vội!"

Nữ nhân bất chợt ngắt đi sự vui mừng của cả bọn bằng một giọng trầm hẳn đi.

"?!!"

"Đúng là Dạ Thảo Liên Hoa ở trên đảo này, nhưng các ngươi sẽ không thể nào lấy được nó đâu!"

"Tại sao?"

Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi.

Nữ nhân bí ẩn thở dài một hơi liền ngồi xuống cạnh bạch hổ, chậm rãi nói.

"Ở trung tâm Lạc Vẫn đảo có một thị trấn cổ xưa tồn tại đã rất lâu được gọi là Phụng Hoàng Cổ trấn, nhưng bây giờ chỉ còn là phế tích.

Ngay ở trung tâm của Phụng Hoàng Cổ trấn là một hồ nước nhỏ, Dạ Thảo Liên Hoa hiện đang ở giữa hồ nước ấy...

Nhưng mà... hiện tại nơi đó đang bị đám người Trường Sinh giáo chiếm đóng, ta cũng đã nhiều lần thử đột nhập vào bên trong nhưng vì bọn chúng canh phòng quá nghiêm ngặt... nhiều lần thử chỉ một lần thành công mà thôi..."

"Ngươi đột nhập vào đó là vì...Dạ Thảo Liên Hoa...có đúng không?"

Nữ nhân kia khẽ gật đầu trước câu hỏi của Lục Thiên Cầm.

"Đúng vậy!

Gia gia của ta tính tình tuy có hơi cổ quái nhưng vẫn là một y dược sư, cả đời của người lấy việc cứu người làm trách nhiệm bản thân, thậm chí gia gia còn không tiếc cả tính mạng khi lấy bản thân ra để thử độc hòng tìm cách hóa giải những loại độc có độc tính cực mạnh, vì thế mà người đời gọi người là Bách Độc lão quái...

Khi gia gia phát hiện được tung tích của Dạ Thảo Liên Hoa, người đã tức tốc mang theo ta đến Lạc Vẫn đảo này, mục đích chính là tìm ra được phương thuốc có thể cứu chữa những người mắc bệnh nang y...

Có thể nói...Dạ Thảo Liên Hoa...chính là tâm nguyện cả đời của gia gia..."

Nói đến đây, nữ nhân bí ẩn kia một lần nữa lại rơi lệ.

"Nhưng mà...tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời của gia gia còn chưa hoàn thành thì...thì...đã bị bọn chúng...đám người Trường Sinh giáo...hãm hại dẫn đến vong mạng..."

Nữ nhân siết chặt hai tay, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, thân thể nàng run lên trong sự bất lực.

"Trường Sinh giáo... người đông thế mạnh...ta...ta chỉ là một nữ nhân...tu vi cảnh giới cũng chỉ là Võ Đồ...dù rất muốn trả thù cho gia gia... nhưng cũng lực bất tòng tâm...

Ta chỉ có thể...có thể cố gắng...để mà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người..."

Đám người Thương Sơn phái cùng Lý Mộng Vân gương mặt hiện lên cảm thông với nữ nhân kia, bây giờ thì cả đám đã có thể hiểu được tại sao nữ nhân này lại tỏ vẻ căm giận, tỏ vẻ đề phòng thậm chí cả khinh dễ, khi lần đầu mới gặp mặt.

Người thân bị hại nhưng không thể trả thù, một mình sống cô độc giữa cái chốn rừng thiên nước độc trùng trùng là nguy hiểm lúc nào cũng có thể mất mạng, thì cái bản tính nghi hoặc tất cả mọi thứ tất cả mọi người âu cũng là chuyện hiển nhiên.

"Theo như ngươi nói... ngươi đã một lần thành công đột nhập vào Phụng Hoàng Cổ trấn, vậy tại sao lúc đó ngươi không cướp Dạ Thảo Liên Hoa?"

Trương Tấn ngô nghê hỏi.

"Ta...ta chẳng phải đã nói rồi hay sao...

Dạ Thảo Liên Hoa mỗi năm trăm năm mới nở hoa một lần...

Lần đó, ta đột nhập vào Phụng Hoàng Cổ trấn là để theo dõi tình trạng của Dạ Thảo Liên Hoa.

Nếu như lúc Dạ Thảo Liên Hoa vẫn chưa nở mà ngươi lại miễn cưỡng đoạt lấy nó, thì nó cũng chỉ như là một loại hoa bình thường mà thôi..."

Nữ nhân giải thích.

"Nhưng...theo như những gì ta tính toán...thì trong hai ngày nữa...Dạ Thảo Liên Hoa chắc chắn sẽ nở...đó là lúc thích hợp để đoạt lấy hoa..."

Nữ nhân nói thêm.

"Vậy chúng ta chỉ cần đợi thêm hơn một ngày nữa để có được Dạ Thảo Liên Hoa a...

Đúng là ông trời đang giúp chúng ta a!"

Lý Liên Hoa mừng rỡ nói.

"Không!"

Nữ nhân lắc đầu nói.

"Cho dù Dạ Thảo Liên Hoa có nở... thì việc các ngươi có được nó cũng là điều không thể..."

"....?!"

"Haiz..."

Nữ nhân thở dài.

"Phụng Hoàng Cổ trấn bây giờ đang bị phong tỏa bởi một lớp màn chắn hộ sơn, muốn đi vào đó thì chỉ có một lối duy nhất là đi qua những tên đệ tử Trường Sinh giáo canh phòng ở đó!

Ta đoán chắc, mục đích của bọn chúng cũng liên quan đến Dạ Thảo Liên Hoa!

Cứ cho rằng các ngươi đủ thực lực để có thể hạ được đám người Trường Sinh giáo kia, thì khi tiến vào bên trong vẫn còn một thứ đang chờ đợi các ngươi..."

"Là thứ gì...?"

Cả bọn bất chợt đồng thanh hỏi.

"Canh giữ xung quanh hồ nước nơi Dạ Thảo Liên Hoa tồn tại là hai đầu lĩnh ma thú cực kỳ mạnh, bọn chúng sẵn sàng giết bất cứ ai dám bén mảng đến gần khu vực hồ nước!

Đám người Trường Sinh giáo cũng vì có sự ngăn cản của hai ma thú đầu lĩnh này mà cũng không có cách nào tiếp cận được với Dạ Thảo Liên Hoa..."

Nữ nhân giải thích.

"Ngươi nói Trường Sinh giáo kia người đông thế mạnh... không lẽ chỉ hai con ma thú đầu lĩnh lại không thể giải quyết hay sao chứ?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Ngươi đừng xem thường hai ma thú đầu lĩnh này.

Trước đây ta và gia gia cũng đã được trải nghiệm một phần sức mạnh của một trong hai ma thú này...

Các ngươi không thể nào tiếp cận được chúng chứ nói gì đến đánh bại chúng..."

Nữ nhân đáp.

"Tại sao lại không thể tiếp cận được?!!"

Cả đám ngốc trệ hỏi.

"Chuyện này...ta cũng không biết nên giải thích như thế nào để cho các ngươi dễ hiểu... nếu như có tự tin...các ngươi có thể trực tiếp đối mặt với hai ma thú đó...các ngươi sẽ hiểu..."

"...."

Đám người trở nên trầm mặc.

Vài khắc trôi qua, bất chợt Lục Thiên Cầm lên tiếng với một giọng đầy nghiêm túc.

"Cô nương có thể cho bọn ta biết tên hay không?"

"Ta... tên Liễu Doanh..."

Nữ nhân hơi bất ngờ với câu hỏi của Lục Thiên Cầm.

"Liễu cô nương, đây là lần đầu tiên bọn ta đến đây, đường đi nước bước vốn không hề quen thuộc, hòn đảo này hiện tại lại nguy hiểm trùng trùng...

Liễu cô nương, có bằng lòng trở thành người dẫn đường cho bọn ta hay không?"

"Chuyện này..."

Liễu Doanh ngập ngừng.

"Nếu như Liễu cô nương đồng ý dẫn bọn ta đến Phụng Hoàng Cổ trấn, bọn ta sẽ giúp cô nương hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của gia gia cô nương!"

Liễu Doanh ánh mắt ngơ ngác nhìn Lục Thiên Cầm, sau đó lại nhìn một lượt đám người, gương mặt hiển hiện ra đang ngờ vực.

"Các ngươi có thể sao...?"

"Đương nhiên!"

Lục Thiên Cầm chắc cú.

"....."

Liễu Doanh trở nên phân vân không biết nên quyết định như nào trước lời đề nghị kia của Lục Thiên Cầm.

Nàng có thể đoán được đám người này tu vi cảnh giới phải rất mạnh, có thể đối đầu được với Trường Sinh giáo.

Nhưng mà liệu bọn họ có thể đối mặt được với hai con ma thú kia không?

Nàng đã từng chứng kiến sức mạnh của một trong hai con ma thú đầu lĩnh kia, nó có thể nhẹ nhàng áp chế cả mấy chục người của Trường Sinh giáo mà không cần chạm đến bọn họ, liệu đám người trước mặt nàng có làm nên trò trống gì hay không?

Nhưng mà... tâm nguyện cuối cùng của gia gia chính là nghiên cứu ra thứ đan dược có thể cứu nhân loại khỏi mọi loại bệnh tật, và... tâm nguyện ấy, nếu như chỉ có mỗi một mình nàng thì vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành được.

Nàng quá yếu!

Bên cạnh nàng, cho dù là có một con bạch hổ, một con Mãng Cổ Chu Cáp thực lực cũng khá mạnh, nhưng cả hai con hung thú đều không có một tí cơ hội nào khi đánh nhau với hai ma thú kia.

Lời đề nghị của Lục Thiên Cầm như một tia hy vọng đối với nàng, một tia hy vọng không chắc chắn, nhưng dù là như thế thì tia hy vọng này nàng phải bắt lấy, biết đâu...

Sau một hồi suy nghĩ, Liễu Doanh không còn sự do dự nữa, ánh mắt nàng hiện lên quyết tâm.

"Ta đồng ý!

Đợi khi cơn bão qua đi, ta sẽ dẫn các ngươi đến Phụng Hoàng Cổ trấn!".

Próximo capítulo