Chương 168: Trịnh Kiểm trở mặt.
Rào!...rào!...rào!...
Cơn bão diễn ra đã gần hai canh giờ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm ngược lại căng lúc càng hung hăng hơn, mưa như trút nước, gió giật mạnh tựa như có thể hất tung hết tất cả mọi thứ, những gốc cây cổ thụ trên đảo vốn sừng sững vững chãi hiện giờ cũng phải oằn mình chống chọi lại sự dữ tợn của cơn giông bất chợt và dai dẳng này.
Trên bầu trời tầng tầng lớp lớp những đám mây đen xếp chồng lên nhau, những tia sét sấm chớp xẹt qua từng hồi từng hồi liên tục tạo ra những âm thanh chói tai tựa như tiếng gào thét của cơn bão đe dọa tất cả sinh vật ở trên đảo.
Trong cái tình huống điên cuồng hung hiểm này, cơn bão tựa như đang muốn nuốt chửng cả hòn đảo, từ người đến cả hung thú yêu thú trước sức mạnh kinh khủng của tự nhiên cả thảy đều chạy trốn tìm nơi ẩn náu, ấy vậy mà trong khu rừng tăm tối của Lạc Vẫn đảo vẫn còn có ba kẻ không sợ chết vẫn nặng trịch từng bước bước đi dưới sự phẫn nộ của đất trời, ba kẻ ấy không ai khác chính là đám người Thiên môn Đại học các, Trác Hồng Quân, Kiều nhi và tên Trịnh Kiểm.
Ba kẻ bọn họ từ khi đặt chân lên đảo liền gặp phải cơn bão kinh khủng này.
Lẽ như người thường thì sẽ tìm nơi ẩn náu chờ cơn bão đi qua, nhưng Trác Hồng Quân thì lại khác.
Thuyền vừa cập bến, Trác Hồng Quân đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt mà hòn đảo toả ra, dù không biết phải diễn tả như thế nào nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất nguy hiểm.
Kiều nhi đã khuyên ngăn nàng đợi sau khi cơn bão qua đi hãy tiến lên đảo, nhưng dường như có gì đó thôi thúc nàng phải nhanh chóng tiến vào bên trong hòn đảo mặc kệ mưa gió vẫy vùng.
Cái cảm giác bất an có lẽ đã thôi thúc nàng.
Nhưng cũng có thể là do quyết tâm trừ đi cái ác đã thôi thúc nàng.
Dị tượng xuất phát từ Lạc Vẫn đảo này hoành hành đã hơn một năm, số người chết vì nó là không biết bao nhiêu, những kẻ mất người thân cũng nhiều vô số kể, tiếng khóc, tiếng than ai oán khắp cả Đông Bắc Hải.
Nếu như không phải tên Trịnh Kiểm kia vô năng, ham mê vật chất, lại ngu muội bị đám Trường Sinh giáo bắt thóp rồi nghe theo lời bọn chúng thì có lẽ Thiên môn Đại học các đã sớm chấm dứt cái dị tượng này, kết thúc sự đau khổ mà dân chúng Đông Bắc Hải đang phải gánh chịu.
Thân là một trưởng lão của Thiên môn Đại học các, Trác Hồng Quân cảm thấy việc nhanh chóng dẹp bỏ thứ dị tượng kia bây giờ chính là trách nhiệm của bản thân, mặc kệ mưa gió bão bùng, mặc kệ sấm chớp rền vang, nàng nhất quyết phải đi đến và kết thúc cái đám tự xưng mình là Trường Sinh giáo kia.
Trịnh Kiểm, hắn, là người đi trước dẫn đường, tuy nói là dẫn đường chứ thực tế hắn cũng chỉ là lần thứ hai đặt chân lên Lạc Vẫn đảo, đường đi vốn không hề quen thuộc nếu không thì đã không dẫn hai người kia lạc vào bên trong khu rừng tối tăm này.
Càng đi vào sâu, Trịnh Kiểm càng nhận ra khung cảnh xung quanh rất khác so với những gì mà hắn từng nhìn thấy, trước đây, khi theo tên sứ giả của Trường Sinh giáo đến đây, hắn không hề đi qua một khu rừng nào cả, dường như hắn đã lạc đường, không, hắn chắc chắn rằng mình đã lạc đường, nhưng hắn không hề tỏ ra chút gì thái độ lo lắng hay tương tự như vậy, vì hắn biết hai kẻ phía sau kia đang quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Đi một hồi rồi cũng sẽ tìm ra được đường đi mà thôi, hắn nghĩ vậy.
Và, hắn còn một suy nghĩ khác nữa trong đầu, hắn là đang đếm ngược để chờ thời cơ.
Bất chợt Trịnh Kiểm dừng lại, gương mặt hắn hiện lên kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cả Trác Hồng Quân và Kiều nhi cũng là không khỏi kinh ngạc.
Trước mặt cả ba người, một khoảng rừng rộng lớn bị cày nát lên ngổn ngang đất đá, những thân cây cổ thụ già cỗi một số trốc gốc, một số gãy nát, khung cảnh như đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt, và thứ làm cho cả ba người đứng chôn chân tại chỗ là hai cái xác khổng lồ của hai con yêu thú nằm chết giữa bãi chiến trường kia cùng xung quanh là hàng trăm xác của những yêu thù.
Hai yêu thú, một con là đại thù, con còn lại là hắc tinh tinh.
"Dựa vào kích cỡ này...ta đoán cả hai con yêu thú này...đều là yêu thú đầu lĩnh..."
Trịnh Kiểm khoé miệng hơi giật nói.
"Có thể một trong hai con...đã xâm phạm lãnh thổ của con còn lại...dẫn đến cuộc chiến...và kết quả...cả hai cùng đồng quy vu tận..."
Kiều nhi nhận xét.
"Chuyện hung thú hay yêu thú tranh giành lãnh thổ chém giết lẫn nhau là chuyện rất đỗi bình thường!
Bọn chúng cũng đã chết, không liên quan gì đến chúng ta, cứ tiếp tục tiến lên thôi!
Trịnh Kiểm, ngươi tiếp tục dẫn..."
Trác Hồng Quân chưa kịp nói hết câu liền thấy choáng váng bất chợt bước lui lại hai bước, tay nàng đặt lên trán hiện ra vẻ khổ sở.
"Sư tôn, người làm sao thế?!!"
Nhận thấy Trác Hồng Quân có điều bất thường, Kiều nhi vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
"Ta...tự dưng ta cảm thấy đầu đau nhức...toàn thân mất hết sức lực..."
Trác Hồng Quân gắn gượng nói.
"Sư tôn...để đệ tử dìu ng...."
Bành!
Kiều nhi còn chưa kịp nói hết câu liền bị đánh lén, nhận trực diện một chưởng từ phía sau.
Cả Kiều nhi cùng Trác Hồng Quân bị đánh văng ra mấy thước, cả hai nằm sóng soài cạnh một gốc cổ thụ đã trốc gốc.
Kiều nhi sau khi bị đánh liền bị trọng thương phun ra ngụm máu.
Kẻ đánh lén không ai khác chính là Trịnh Kiểm.
"Ha ha ha!
Cuối cùng độc cũng đã phát tán a!"
Trịnh Kiểm cười lớn.
"Ngươi...?!!"
Trác Hồng Quân nhăn nhó, nàng cố gắng luân chuyển khí lực nhưng không thể, cả người không một chút sức lực, kinh mạch tựa như đã bị phong bế.
"Đừng cố gắng nữa!
Ngươi đã trúng Thập Tán Cốt, bây giờ cố gắng vận khí lực chỉ làm độc tố lan nhanh hơn mà thôi!"
Trịnh Kiểm nói bằng một giọng khinh dễ.
"Tên khốn, ngươi mau đưa thuốc giải ra đây!"
Kiều nhi gắng gượng đứng lên, che chắn trước mặt Trác Hồng Quân, hai tay nàng nắm chặt chuôi kiếm chĩa thẳng vào Trịnh Kiểm.
"Ngươi nghĩ ta sẽ đưa hay sao?"
Trịnh Kiểm chế giễu.
" Ngươi....?!!
Nếu không đưa ra thuốc giải...ta sẽ giết ngươi...sau đó tìm thuốc giải sau!"
Kiều nhi gằn giọng nói.
"Hahaha....!
Dựa vào nha đầu ngươi mà muốn giết ta?!!
Lãnh trọn một chưởng của ta, thân thể ngươi cũng đã nội thương tám chín phần, ngươi nghĩ ngươi có khả năng đó hay sao chứ?!!
Ha ha ha!!!"
Trịnh Kiểm cười lớn, giọng mỉa mai.
Nhưng chợt Trịnh Kiểm khựng lại ánh mắt hiện lên tia hoảng sợ nhìn về cái thứ đang lù lù xuất hiện phía sau lưng Trác Hồng Quân và Kiều nhi, hắn bất giác lui lại mấy bước.
Cả Trác Hồng Quân cùng Kiều nhi cũng cảm nhận được nguy hiểm phía sau lưng liền chầm chậm quay người lại chợt như hốt hoảng đứng chôn chân tại chỗ.
Trước mắt hai nữ nhân lúc này là một con hung thú dạng báo to lớn với bộ lông màu đen tuyền cùng ánh mắt đỏ rực khát máu nhìn chằm chằm vào con mồi phía trước.
"Hắc...Hắc...Ban Báo..."
Kiều nhi miệng run run nói.
Gương mặt Trác Hồng Quân hiện lên nhăn nhó khó chịu.
Hắc Ban Báo là một loại hung thú săn mồi đơn độc và cực kỳ hung tợn, nó sẵn sàng giết và ăn thịt tất cả những thứ có kích thước nhỏ hơn nó.
Ngay lúc này đây, một con hung thú như thế lại đang nhe nanh trực xông đến chỗ hai nữ nhân Thiên môn Đại học các.
Loại này hung thú, nếu như là thường ngày, Trác Hồng Quân chẳng thèm để vào mắt, nàng chỉ một chưởng là có thể kết liễu nó, nhưng tình huống hiện giờ lại hoàn toàn khác, nàng đang trúng độc không thể vận khí lực, Kiều nhi ở cạnh cũng đang mang nội thương, đối diện với Hắc Ban Báo ở khoảng cách gần thế này thì gần như là vô vọng.
Trịnh Kiểm lúc này đã tranh thủ lùi lại khá xa, hắn chặc lưỡi một cái, giọng khá tiếc nuối.
"Hừ...ta là ta muốn tự tay giết chết hai ngươi, bây giờ xem ra cứ để cho con súc sinh đó làm thay ta vậy!"
Hắn nói dứt câu liền vận thân pháp nhảy đi mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Với cái tình huống như thế thì Trác Hồng Quân và Kiều nhi chẳng thể nào có thể sống sót được, hắn chắc chắn như thế.
Nấn ná lại đây cũng chỉ làm tốn thời gian thêm mà thôi, hắn sẽ tìm đường ra khỏi khu rừng này và đến chỗ Trường Sinh giáo, như thế sẽ tốt hơn nhiều.
Grào!!
Hắc Ban Báo gầm lên xông thẳng đến, những móng vuốt sắc nhọn hướng về phía hai nữ nhân.
Oành!
Oành!
Oành!
Sấm chớp càng lúc càng dữ dội hơn, mưa càng lúc càng nặng hạt hơn và gió thì cuộn xoáy không ngừng.
Trong một hang đá ánh lửa lập loè run rẩy hắt lên hai bên vách, Vương Nhất Tự cùng ba nương tử đang ngồi trông ra phía bên ngoài, sau lưng cả bọn là tên trưởng lão của Trường Sinh giáo khép nép ngồi sát vách đá.
"Đã mấy canh giờ rồi... không biết cơn mưa chết dẫm này khi nào mới chịu ngừng lại..."
Mộc Phiến La ánh mắt nhìn về phía những dòng nước chảy siết theo những rãnh đất phía trước hang đá, giọng nàng vừa như hờn dỗi vừa như trách móc.
Tâm trạng Mộc Phiến La ngay lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ mà thôi, nàng đang rất sốt ruột muốn tiến về Trường Sinh giáo, muốn gặp mặt cái tên Cửu Trôn Đẳng kia và sau đó cho hắn nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết, nhưng cơn bão này lại đang ngăn cản nàng thực hiện việc đó, nàng khá là bực dọc.
"Phiến La, ta biết nàng đang là rất nôn nóng muốn tự tay giết tên Cửu Trôn Đẳng kia, nhưng chúng ta chỉ đành phải chờ cơn bão này qua đi mới có thể đi tiếp được.
Hòn đảo này, đâu đâu cũng là yêu thú, nếu như mạo hiểm cố gắng di chuyển dưới thời tiết như thế này, chúng ta có thể sẽ gặp phải nguy hiểm..."
Vương Nhất Tự đoán được tâm trạng của Mộc Phiến La liền lên tiếng, giọng đầy ôn nhu.
"Ta và nàng, tuy là có thể dễ dàng đối phó với đám yêu thú, nhưng Tố Tố và Vi Nghi thì không, và ta cũng không thể đảm bảo an toàn cho tất cả nếu như gặp phải một đám yêu thù như thế lần nữa đâu..."
"Phu quân nói đúng đấy, Phiến La muội, muội đừng sốt ruột, sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ tính toán rõ ràng với tên Cửu Trôn Đẳng đó mà thôi..."
Trương Tố Tố tiếp lời Vương Nhất Tự.
Mộc Phiến La thở dài một tiếng.
"Thiếp hiểu chuyện này... nhưng mà trong lòng không thể nào kìm nén được...cứ hễ thiếp nghe đến những kẻ liên quan đến Man Nhược và Vô Diện thì thiếp không thể không tức giận cho được!"
"Mối thù đồng tộc...đúng là không thể cứ thế mà kìm nén được...
Lúc trước muội một mình đối mặt với chuyện đó, nhưng bây giờ muội đã có phu quân, có tỷ, có Vi Nghi, và cả đám đệ tử Thương Sơn phái... muội sẽ không còn phải một mình đối diện với những chuyện đó thêm lần nào nữa!
Chúng ta sẽ cùng muội giải quyết dứt điểm chuyện này!"
Trương Tố Tố an ủi Mộc Phiến La.
Ngồi bên cạnh, Hoa Vi Nghi cũng gật gật đầu đồng thuận.
"Đa tạ tỷ..."
Mộc Phiến La khẽ mỉm cười đáp lại.
Bất chợt lúc này, Hoa Vi Nghi tựa như nhìn thấy gì đó ở phía xa, ngón tay nàng chỉ về phía màn mưa.
"Phu quân, hình như có người ở đằng kia..."
Cả bọn nhìn theo hướng ngón tay Hoa Vi Nghi, nheo mắt nhìn xuyên qua cơn mưa dày đặc.
Bước từng bước nặng nề ra khỏi khu rừng là hình bóng của một nữ nhân.
Nữ nhân kia đang dìu theo một nữ nhân khác có vẻ là đang bị trọng thương.
Trong khung cảnh dày đặc mưa và gió, hình bóng của hai kẻ vừa xuất hiện cứ mờ mờ ảo ảo.
"Hình như là...nữ nhân..."
Mộc Phiến La nhíu mày nói.
"Hình như cả hai...đang bị thương thì phải..."
Trương Tố Tố nhận xét.
"Phu quân, chúng ta...hãy giúp họ...có lẽ hai người họ bị lạc trong rừng và bị hung thú tấn công..."
Hoa Vi Nghi quay qua nói với Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày.
"Có thể là ảo ảnh... hoặc là một cái bẫy do một yêu thú tạo ra...trong thời tiết thế này mà lại có kẻ lang thang trong rừng để cho hung thú tấn công... thật là vô lý..."
Vương Nhất Tự vừa dứt câu chợt gương mặt hắn nhăn lại, ánh mắt trở nên ngạc nhiên, hắn sau đó liền rất nhanh đứng lên vận thân pháp nhảy đến chỗ hai nữ nhân kia vừa kịp đỡ được cả hai trước khi bọn họ ngã quỵ xuống.
Hành động của Vương Nhất Tự nhanh đến mức cả ba nương tử hắn còn chưa kịp phát giác ra thì hắn đã ở ngay phía sau hai nữ nhân.
Chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó Vương Nhất Tự mang hai nữ nhân trở lại vào bên trong hang động, đặt cả hai dựa vào vách đá trong sự ngơ ngác của nương tử hắn và tên Huyền Mộ Nhân.
"Vừa mới nãy chẳng phải chàng nói là bẫy hay sao...sao lại...?"
Mộc Phiến La thắc mắc.
Vương Nhất Tự bàn tay gạt đi những giọt nước trên y phục sau đó chậm rãi chỉ tay vào cả hai nữ nhân lạ mặt đang bất tỉnh.
"Y phục của hai người này... nếu ta nhớ không lầm thì bọn họ hẳn phải đến từ Thiên môn Đại học các!"
"Hả?!!"
Cả ba nương tử hắn thốt lên, gương mặt hiện ra đầy kinh ngạc.