Hai tên tu chân giả của Lâm gia bước tới lớn giọng nói:
- Đám người các ngươi làm gì tụ tập ngoài đây thế hả? Nơi đây là hoàng thành, không phải rừng rậm hoang mạc mà bày ra đó.
Ma Kim liền nhận ra hai kẻ này, chúng chính là hai trong bốn tên cao thủ của Lâm gia đã từng trợ chiến cho hắn ở chiến trường Mạt Thổ.
Hồ Mẫn dáng người thấp bé nhưng cực kỳ đanh đá, nàng chống nạnh, ngẩng cao đầu, nhếch mép khinh bỉ:
- Bọn ta thích đấy, làm gì nhau?
Ma Kim dịch chuyển sát lại gần Hồ Mẫn, thân pháp kỳ lạ này khiến những khán giả đang hóng hớt ở dãy hành lang khu túc xá ngạc nhiên.
Hắn nhéo tai nô lệ và điềm đạm nói:
- Ta nhớ không nhầm thì đây là Lâm Kiến An tiền bối và Lâm Hạ tiền bối. Lần trước nhờ có các vị mà tại hạ mới thắng trận. Tại hạ vô cùng cảm kích.
Lâm Kiến An cười lớn, nói:
- Kim công tử, Tử Thần nơi sa trường đây sao? Ngươi đừng có dùng bộ dạng giả tạo đó nữa.
Ma Kim vừa xoa đầu Hồ Mẫn, vừa bình thản trả lời:
- Tiền bối vẫn còn giận ta việc Lâm Đồng hi sinh sao? Việc đó, ta lấy làm tiếc.
Lâm Kiến An chỉ tay thẳng mặt đối phương, mắng nhiếc:
- Tên vô sỉ, chính ngươi đã gài bẫy hại chết gia huynh ta. Ngươi còn chối sao?
Ma Kim trầm giọng hỏi:
- Dựa vào đâu tiền bối lại khẳng định ta làm điều đó?
Lâm Kiến An tức giận bước tới nắm cổ áo Ma Kim hét lớn:
- Chẳng phải là người của ngươi đưa mật thư chỉ rõ vị trí thi thể của ca ca ta sao? Nếu không phải ngươi có dính líu đến cái chết của huynh ấy thì là ai?
Nguyên dàn hậu cung Kim gia, từ nử tử mạnh mẽ như Đại Nô cho đến yếu đuổi như ba bé tiểu chu đều trừng mắt nhìn chằm chằm về một hướng, Thiên Khả cũng ngừng việc quay chảo, gấp rút trút mấy miếng thịt bò ra dĩa rồi giương Thiên Thuẫn sẵn sàng nghênh chiến.
Ma Kim chẳng hề ngại ngần gì mấy tên nhị giai trung kỳ trước mặt mà ngược lại, luồng sát khí chết chóc tỏa ra từ dàn hậu cung mới làm hắn đổ mồ hôi hột.
Ma Kim bóp mạnh vào cổ tay của Lâm Kiến An khiến đối phương đau điếng thu tay thối về.
Kim gia chủ lúc này mới điềm đạm giải thích:
- Tiền bối hiểu lầm rồi. Việc là sau sự cố khiến Lâm Đồng tiền bối mất tích, ta luôn canh cánh trong lòng, may thay trong trận chiến ta có bắt được một vài tên tinh anh của địch, qua tra khảo liền phát hiện ra nơi Lâm Đồng tiền bối tử trận. Ta không dám mạo phạm tới thân xác tiền bối ấy nên có vẽ một tấm bản đồ, ta dự là tận tay đi tới Lâm gia để dẫn đường nhưng rất tiếc Hoàng Hà thành gặp dị tượng, ta phải gấp rút trở về. Ta vô cùng lấy làm tiếc và tạ lỗi với Lâm gia vì sơ suất đó.
Lâm Kiến An có chút chững lại, bị lời nói của đối phương thuyết phục, hoặc cũng có thể là vì sợ hãi áp lực vô hình trước mặt.
Lâm Hạ, đây là cái tên có mối thù không đội trời chung với Ma Kim, lúc này mới lên tiếng khích tướng:
- An đệ đừng bị lời xảo biện kia đánh lừa. Miệng lưỡi của tên Nguyễn Kim này rất ghê gớm. Nếu thực sự hắn không cấu kết với người của Sa quốc, hắn không thể nào chiến thắng nhanh đến vậy, càng không quay đầu bỏ chạy như vậy.
Ma Kim bất ngờ cười lớn một tràng, sau đó hắn vỗ vai Lâm Hạ rồi nhẹ giọng nói:
- Nếu các hạ có nghi ngờ, thì đợi khi gặp hoàng đế, hãy trình bày. Nhưng mà lúc đó, nhớ chuẩn bị chứng cứ đầy đủ, chứ không phải tùy ý vu oan giá họa cho ta. Tính ta không muốn sóng gió, chỉ muốn thiên hạ thái bình, quay trở về vấn đề đầu tiên, nếu các hạ không ưng việc bọn ta mở tiệc tại đây, thì bọn ta đi chỗ khác vậy.
Hồ Mẫn không được Ma Kim xoa đầu vuốt ve liền nổi cáu, nàng lần nữa chống nạnh ngẩng đầu lên hét lớn:
- Anh đấy. Mắc gì lúc nào cũng nhường nhịn người khác thế? Nếu anh không muốn chơi cùng bọn em thì anh đi về đi, bọn em tự chơi với nhau!
Bỗng nhiên Bạch Hoàng từ đâu bay tới, hùa vào xỉa xói cùng Hồ Mẫn:
- Kim công tử lừng lẫy mà lại sợ hai kẻ ăn nói ngông cuồng này sao?
Sau đó y quay sang phía Lâm gia bắt bẻ:
-Kim gia muốn mở tiệc ở đây, các ngươi có quyền cấm cản sao?
Phản ứng của Ma Kim lúc này lại là dịch chuyển về sau, cúi người lấy cái dĩa, tay bốc miệng thịt chín lên nhai trông rất ngon miệng, thư thái chuyển rắc rối cho tên Bạch công tử kia giải quyết.
Điều này khiến ba tên tu chân giả kia sượng trân, Hồ Mẫn thấy chủ nhân hành động như vậy, liền bắt chước theo.
Thiên Khả nghiêng đầu ngơ ngác, nhưng vì đang đứng kế Ma Kim nên tiện tay bốc một miếng bỏ vào miệng nhai nhem nhép, dù gì đây cũng là món khoái khẩu của nàng.
Bạch Lâm Tiêu đứng từ xa quan sát nãy giờ, lúc này cũng vứt bỏ liêm sỉ sáp vào xin ké một miếng.
Bỗng dưng nguyên một đám tu chân giả khác từ các thế gia khác hóng hớt từ đầu chi cuối cũng mượn cớ can ngăn cuộc xung đột để tiếp cận tới dĩa thịt.
Tuyết Hân cầm hai dĩa lên mời cho có lệ, ngờ đầu trong phút chốc đã bị đám người kia quất sạch láng.
Còn một dĩa cuối, Ma Kim nhanh tay giật lấy rồi dịch chuyển qua chỗ của ba tên tu chân giả vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì kia.
Kim gia chủ cười khà khà nói:
- Muốn thử một miếng không?
Bạch Hoàng, Lâm Hạ và Lâm Kiến An đương nhiên sĩ diện quay mặt sang hướng khác ngó lơ tính rời đi.
Ma Kim liền giả vờ nói vu vơ:
- Món này các phu nhân của ta rất thích ăn. Là thứ mà ta dùng để lấy hảo cảm từ bọn họ đấy.
Bạch Hoàng nghe tới đây, liền tò mò muốn biết thứ này lợi hại ra làm sao. Hương vị đậm đà vừa chạm vào đầu lưỡi, đôi mắt y đã sáng long lanh, phút chốc trong lòng đã xếp thứ tự ưu tiên của mỹ nữ xuống dưới một bậc, y không khỏi kinh ngạc mà thốt lời tán dương:
- Ngon, rất ngon!
Ma Kim lúc này vẫn chai mặt chèo kéo hai tên họ Lâm kia:
- Nè nè, ngon lắm đó. Muốn chiến thắng thì phải biết người biết ta. Mấy thứ này là phương thức bí truyền của Kim gia, không có cơ hội nếm thử nào khác đâu.
Nghe tới đây, hai tên tu chân giả của Lâm gia quay sang dòm vào đĩa thịt còn sót lại mỗi hai miếng, trong lòng tự nhủ đây chỉ là cách để thăm dò Kim gia, lại nhớ lại lần trước cũng được Ma Kim chiêu đãi một bữa rất ngon, vậy nên giờ đây không chần chừ mà bỏ ngay vào mồm nhai nhồm nhoàm.
"Hương vị gì đây, ta đã sống gần trăm năm sao mà chưa từng thưởng thức qua? Hương thơm và thanh mát của linh thảo, có chút cay nhẹ, có chút mặn của thịt. Dù ta không rành về ẩm thực nhưng đây chính là sản phẩm của việc nấu vừa chín tới. Lần trước ta đã ăn thử đồ ăn do thuộc hạ của hắn nấu, cứ ngỡ là món ngon nhất trần đời rồi chứ." Lâm Kiến An có chút lâng lâng.
"Hừm, cũng ngon, ngon thế này nhất định của mỹ nữ kia nấu chứ không phải tên thâm độc như hắn." Lâm Hạ thầm nghĩ.
Ma Kim giơ dĩa thịt trống không lên cao rồi hét lớn:
- Còn đạo hữu nào muốn dùng thêm không?
Tất thảy đám người lạ mặt kia lần lượt hô to, dõng dạc:
- Có!!!
.
Thế là mấy chục ngươi quây quần ngoài sân để mở tiệc.
Bọn họ phải yêu cầu phía nhà bếp kia đem toàn bộ nguyên liệu thượng hạng trong kho ra mới đủ lót dạ đám tu chân chân cường tráng này, ngoài ra còn đem cả dùng cụ nấu ăn.
Khoảng bốn, năm cây linh thảo nhị giai quý giá được Đại Nô băm nhuyễn thành bụi nhỏ, rải đều vào một cái nồi lớn, bên trong đã có sẵn thịt được Ái Như tẩm gia vị muối, ớt, đường đủ loại.
Lam Ngọc thì cho Tiểu Đông bú, ngăn không cho con bé khóc lóc đòi cha bế.
Thanh Thanh chế biến vài loại canh súp bằng bếp củi.
Thiên Khả thì vẫn giữ nguyên nhiệm vụ đứng quay Thiên Thuẫn để nấu chín thịt bò, món chính của ngày hôm nay.
Ma Kim thì dùng sức mạnh cường tráng của cơ thể để ép nước trái cây, sẵn tiện đứng trông nom nô lệ bé bỏng, ngăn nàng ấy tu mồm vô bình rượu rồi đi khoác lác lung tung.
Tam Nô, Tứ Nô từ đầu chí cuối vẫn luôn cặm cụi ghi chép mọi thứ.
Tuyết Hân đảm nhận nhiệm vụ quan trọng nhất đó là trò chuyện cùng các công tử, tiểu thư của tứ đại nhị phẩm thế gia. Về đủ thứ chủ đề, từ truyện cười, trao đổi kinh nghiệm tu luyện cho đến vấn đề hợp tác kinh doanh.
Nhị Nô thì lả lướt bưng món tới tận nơi cùng các bé nhện con.
Trong lúc đợi mồi ra, đám nam nhân tận hưởng phút giây thưởng rượu, thưởng trà, thưởng nước ép hoa quả, thưởng thức vóc dáng hoàn hảo của Thiên Khả đang đứng rung bần bật, thưởng tiếng cười nói thơ ngây của đám trẻ con, thưởng giọng nói ngọt liệm từ Tuyết Hân và thưởng vầng nguyệt tỏ lấp ló trên bầu trời.
Có một nữ tu chân khẽ hỏi Tuyết Hân:
- Các hạ có cảm thấy vấn đề gì khi sống trong một đại gia đình như vậy không?
Tuyết Hân mỉm cười nói:
- Cảm thấy rất hạnh phúc. Tiền bối đây biết không? Tình cảm giữa các tỷ muội bọn ta còn thắm thiết hơn với cả Kim công tử!
Một tên tu chân giả khác lại thắc mắc:
- Hân tiểu thư, nghe bảo cô nương chưa gia nhập tông môn nào phải không?
- Vâng, đúng vậy.
- Thế Hân cô nương nghĩ sao về Bạch Hổ môn, nếu được, tại hạ sẽ tiến cử cô nương vào thẳng ngoại môn, chỉ cần cô nương thăng lên nhị giai, sẽ đặc cách tiến nhập nội môn.
- Tiểu nữ cảm tạ thành ý của công tử. Nhưng tiếc là hiện tại tiểu nữ vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, vả lại mọi thứ, tiểu nữ phải dựa vào chỉ điểm của Kim công tử.
- Được thôi, nếu muốn thì có thể nói với ta bất cứ lúc nào. Bạch Hổ môn quan luôn sẵn chờ nhân tài.
Và còn nhiều câu hỏi thăm dò từ đám người lần đầu gặp mặt đấy dành cho Tuyết Hân, nhưng với tài ăn nói khéo léo, nàng ấy đã giải quyết vô cùng mượt mà. Ngoài ra, Tiểu Hạ cũng thi thoảng dừng chân ngồi cạnh để phụ mẹ tiếp khách.
Các nữ nhân khác linh hoạt đảm nhận nhiều nhiệm vụ, riêng mỗi Hồ Mẫn là được Ma Kim ưu ái giữ sát cạnh bên canh chừng, có lẽ nàng ấy cố tình hành xử tùy tiện để nhận được đặc ân này.
Bữa tiệc này không chỉ là ăn uống, đàm đạo mà còn có vài tiết mục văn nghệ giải trí, vẫn như mọi khi, Kim gia chủ là người mở màn trước với khúc ca Tình Tứ. Các tu chân giả của thế gia khác có chút áy náy khi ăn chực, vì vậy khi được hắn mời biểu diễn, không tiện từ chối.
.
Đám tu chân giả, đặc biệt là thuộc những gia tộc cao quý, thường tỏ ra thanh cao, vứt bỏ những thứ phàm tục. Vậy mà giờ đây lại cười nói ha hả bên ánh lửa trại rực cháy, tay cầm bình rượu, tay cầm miếng thịt xiên, ăn uống vô tư lự.
Ma Kim nở một nụ cười hạnh phúc: "Suy cho cùng, Thượng giới cũng như Hạ giới, trải nghiệm như này mới là đáng để ta khắc ghi."
Ma Kim quan sát toàn cảnh, có chút bất ngờ khi thấy lượng sát khí của những tên đối địch dần tan biến, hắn lúc này mới yên tâm bỏ đi lớp cảnh giác nặng nề. Đương nhiên hắn biết, sau khi kết thúc buổi tiệc, bọn họ vẫn sẽ như cũ, sống một cuộc đời đầy toan tính, ngay cả hắn cũng vậy mà thôi.
Những phút giây nhộn nhịp luôn là khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất, thoắt cái đã đến sáng, lửa trại cũng dần tàn.
.
Có một toán binh lính đi tới, tên thái giám trên tay cầm vương chỉ, lớn giọng thông báo:
- Hoàng đế triệu các anh hùng đến hoàng cung.
Bạch Lâm Tiêu thắc mắc:
- Chẳng phải theo lịch là ngày mai sao?
Thái giám liền đáp:
- Hôm nay có hai sứ giả của Hà quốc bất ngờ viếng thăm. Hoàng đế muốn nhân dịp này thị uy.
Và thế là cả đám người tôn quý này chỉ kịp về phòng tắm rửa và chỉnh trang y phục.
Phía triều đình đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, từng chiếc nối đuôi nhau hướng thẳng tới cung điện uy nghi.