"Lục khanh," Hoàng đế hưng phấn kéo Lục Anh, "Trận đánh này chúng ta phải đánh thế nào, trong lòng khanh có suy nghĩ gì?"
Đại thần trong Điện Cần Chính đã lui ra, chỉ còn lại Lục Anh và Triệu Liêu phụng bồi Hoàng thượng xem địa đồ.
Hoàng đế giống như một đứa trẻ, chắp tay sau lưng không ngừng bắt đầu nói công lao vĩ đại thời Thái tổ.
Kỵ binh của Đại Tề mặc dù không bằng người Kim, nhưng bộ binh đánh đâu thắng đó, cho nên đám người Định Viễn Hầu làm tiên phong, Minh Uy Tướng quân lợi dụng địa thế bao vây người Kim từ hai bên, trận đánh này là có thể thắng.
Hoàng đế càng ngày càng hưng phấn: "Trẫm suy nghĩ một đêm, cảm thấy Lục khanh nói có lý, Trẫm đánh thắng trận rồi, tăng được quân uy, vương sư đến đâu, khiến cho bọn họ sợ hãi đến đó, không lo không dẹp được chiến sự, từ nay về sau trên sách sử của Đại Tề cũng phải viết thêm trang sử hào hùng này. Trẫm là thiên tử, thiên tử phải có uy thế như vậy."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com