Từ Cẩn Du cúi đầu xuống, nhìn thấy đai lưng rủ xuống quá nửa, hai đóa hoa súng kim tuyến thêu bên trên, tay nàng ta run rẩy nắm lấy đai lưng, giống như là nắm lấy hy vọng cuối cùng. Nếu như nàng ta treo cổ ở đây, sẽ không có ai ngăn cản, nàng ta cũng có thể giải thoát rồi.
Hô hấp của nàng ta dần dần dồn dập, giống như đã cảm nhận được mùi vị của cái chết ập tới, không biết tại sao loại cảm giác này đặc biệt quen thuộc, khiến cho mình bay lên, hai chân cách mặt đất, liều mạng giãy giụa, chờ đợi kết thúc đau đớn, tất cả rơi vào trong bóng tối.
Tại sao ông trời muốn để cho nàng ta sống, lại cướp đi tất cả của nàng ta.
"Thả ta ra…." Từ Chính Nguyên đột nhiên hô lên, "Để ta ra ngoài."
Từ Cẩn Du rùng mình một cái, nàng ta không muốn chết, nàng ta muốn ra ngoài, không có ai biết chuyện của Tam nương, có lẽ bọn họ sẽ nể tình nàng ta từng vào cung hầu hạ Hoàng thượng mà tha cho nàng ta.
Nàng ta là người từng hầu hạ Hoàng thượng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com