Mạc Tiểu Thố gặp chiếc đùi gà ngon lành rồi lại ngắm gương mặt anh tuấn của Hột Khê, bỗng dưng lại rơm rớm nước mắt.
Tại sao người anh tuấn phóng khoáng có thể nấu được thức ăn ngon thế kia lại không phải đàn ông chứ? Cô muốn gả cho vị Hề công tử này mà!
Đản Đản nhìn dáng vẻ buồn thỉu buồn thiu của cô ấy, không dằn được mà vỗ tay cô ấy an ủi, rồi cất lời thấm thía: "Tỷ đừng nghĩ đến chuyện có ý gì với mẹ Đản Đản nữa, cha thích mẹ rồi, nếu tỷ còn nói là muốn gả cho mẹ Đản Đản nữa, có lẽ cha sẽ giết tỷ đấy!"
"Hừ, ta không sợ tên đó đâu!"
Nhưng nói thì nói như thế, Mạc Tiểu Thố vẫn nhớ tới ánh mắt âm u nguy hiểm của Nam Cung Dục lúc vừa rồi, vô thức rùng mình run sợ.
Đản Đản chợt nghĩ đến điều gì đó, vỗ tay cười nói: "Thỏ tỷ tỷ, nếu tỷ không thể yêu mẹ Đản Đản được thì chi bằng thích đệ đệ của mẹ cũng được mà. Họ là chị em song sinh đấy, trông vẻ ngoài của hai người họ giống nhau lắm."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください