Vừa xuống xe, Lục Minh đã nhìn thấy Cảnh Y Nhân đang đứng ở ban công đợi mình. Trong nháy mắt, anh cảm nhận được một điều chưa từng có, cảm giác hạnh phúc đong đầy trong anh.
Hóa ra, có một người lo lắng, quan tâm tới mình cũng có thể hạnh phúc như vậy.
Anh không để tâm tới bất cứ điều gì nữa, lao thẳng lên tầng.
Từ trước tới giờ, anh chưa từng có khát khao muốn chiếm hữu cô, ôm lấy cô, hòa chung máu thịt với cô như bây giờ.
Lục Minh gấp gáp mà điên cuồng hôn cô, không khí trong phổi Cảnh Y Nhân như thể bị anh hút đi từng chút, từng chút một.
Cả hai người cùng ngã vào màu sắc trắng muốt của những cánh hoa tường vi mềm mại.
Mãi tới khi Cảnh Y Nhân bị anh hôn tới mức không thở nổi, cố gắng hít thở từng hơi thì Lục Minh mới buông cô ra.
Bàn tay anh gạt đi những sợi tóc trên mặt cô.
Giờ phút này, trong lòng Lục Minh cực kỳ mềm mại.
Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt cô chăm chú, ngập tràn tình cảm lưu luyến.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください