Cảnh Y Nhân buồn nôn đến mức khóe miệng giật giật, khắp người nổi da gà.
Cô quay đi, coi như không thấy anh ta, tiếp tục ăn cơm.
Cảnh Triệt đứng im tại chỗ không dám cử động, cứ như thấy quỷ vậy, rón rén xoay người chạy lên tầng, liền thấy Cảnh Đức Chính đang đi xuống.
Anh ta méo mặt, không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình chất vấn: "Sao cha không nói cho con biết bọn họ đến đây hả?"
"..." Đã bảo là không nên cho nó ra mà.
Ăn cơm xong, Cảnh Đức Chính tự mình tiễn Lục Minh ra cửa, dặn dò Cảnh Y Nhân phải thường xuyên về nhà, rồi cung kính nhìn theo bọn họ cho đến khi hai người đi khuất.
Cảnh Triệt trốn trong phòng không dám ra, mãi đến khi Cảnh Đức Chính ở dưới tầng nói vọng lên "Bọn họ đi rồi", Cảnh Triệt mới ra khỏi phòng.
Cảnh Đức Chính cũng phát hiện ra, hai ngày qua con trai có chút không bình thường.
Ông ta vô tình nhìn thấy con trai dùng sơn móng chân, hốt hoảng chất vấn: "Cái gì thế này?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください