webnovel

Triệu Hoán Mộng Yểm

Lâm Thịnh là một học sinh cấp ba nhạt nhòa, xuất thân tầm thường, vóc dáng trung bình, tính tình bình thản, thành tích học tập cũng không nổi trội. Suốt mười mấy năm, cậu như một lữ khách ơ hờ quan sát thế giới. Cuộc sống của cậu vô cùng nhạt nhẽo. Mọi thứ đều thường thường, trừ chuyện Lâm Thịnh có một bí mật bất thường: Cậu có ký ức của kiếp trước. Dường như vì vậy cuộc đời cậu cũng định trước không thể bình thường. Khi muốn bỏ chút gia vị cho đời thêm phấn khích, thì có vẻ nó lại lấy nhầm thuốc súng. Từ đây Lâm Thịnh buộc phải chia tay những tháng ngày vô vị, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy hung hiểm và kích thích. Lâm Thịnh bắt đầu có những cơn ác mộng kỳ dị, cậu bị liên tiếp kéo vào những thế giới xa lạ nguy hiểm chồng chất mà không thể kháng cự. Đồng thời thế giới hiện thực cậu đang sống cũng dần dần bị lột bỏ tấm mặt nạ an bình. Cậu không muốn trở thành mồi ngon mặc cho bọn quái vật trong mơ lẫn thực tại xâu xé. Nguy hiểm đi kèm kỳ ngộ, thời thế tạo anh hùng. Bằng ý chí phi thường và cái đầu tỉnh táo, Lâm Thịnh từ một thiếu niên không có tham vọng hay lý tưởng lớn lao gì, vì tự vệ, phải nỗ lực rèn luyện vươn lên ngày càng mạnh mẽ. Từ chỗ bị động ứng phó với hiểm nguy đến chủ động đương đầu, thậm chí quyết đoán đón đầu bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước, để tự bảo vệ mình và những người thân yêu, là cả quá trình trưởng thành gấp gáp đong đầy suy tính, mồ hôi và máu nóng của một kẻ tưởng như bình thường mà không phải người thường.

Get Lost · 東方
レビュー数が足りません
923 Chs

Chương 417: Tình thế (1)

編集者: Nguyetmai

"Có người cố ý dẫn quái vật đến tấn công thành phố ư?" Thiên Công Hà cau mày lại.

"Không loại trừ khả năng này. Nếu đám quái vật bên kia có thể tấn công từ cả ba phía thì chắc chắn là chúng có người chỉ huy. Còn việc ai chỉ huy, kẻ đó là người hay quái vật thì chẳng sao cả, chỉ cần kẻ đó còn sống thì cũng sẽ phải chết vì bị chém thôi."

"Cô không cảm thấy hiện tại quá buồn chán à? Dù sao chúng ta cũng phải tìm chút chuyện để làm đúng không? Thủy triều đen còn chưa ổn định, thế mà những kẻ giở trò ma mãnh này lại có thể tùy tiện đi lại. Bọn chúng không sợ thủy triều đen sao? Không sợ các loại quái vật bên trong đó sao?" Hai mắt Lâm Thịnh lóe lên ánh sáng nhạt.

"Nếu chúng ta có thể biết được bí mật của bọn chúng thì chúng ta nhất định có thể mở đường thủy nối giữa hai Thánh Điện."

"Dân thường vô tội, mang ngọc mắc tội*. Mặc kệ thân phận của hắn ta là gì, có ý đồ gì, nếu hắn ta đã bày ra năng lực này thì tôi sẽ dùng cách đoạt lấy để tự sử dụng!"

ロックされた章

webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください