webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · 都市
レビュー数が足りません
1438 Chs

Chương 57: Tôi ra giúp cô ấy

編集者: Nguyetmai

Lý Bối Nhi sắp điên rồi, sao còn phải cầu xin đứa con gái thối tha này?

Cầu xin Lệ Lôi thìđược thôi, dù sao anh Lệ cũng là người cóđịa vị, cho dù mất thể diện cũng đành nhịn. Nhưng cầu xin con nhỏ xấu xí này lại khác, đứa con gái thối tha này là cái thá gì? Trước đó, cô ta còn nhìn thấy cô mặc quần áo giảm giá, nghèo nàn! Sao đứa con gái thối tha như vậy đáng để cô ta đau khổ cầu xin? Cô ta không phục!

Sắc mặt Lý Bối Nhi lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn Hạ Lăng mang theo vài phần oán độc.

Hạ Lăng vẫn uống trà, đầu ngón tay trắng nõn nâng cốc thủy tinh lên thưởng thức, cánh hoa hồng trong cốc dần nở ra. Thậm chí, cô không thèm nhìn Lý Bối Nhi lấy một cái, người mất mặt đâu phải là cô, vội gì chứ.

Mắt thấy cục diện giằng co không tiến triển.

Cậu hai Chu không thể không đứng ra: "Lý Bối Nhi, mau xin lỗi cô Diệp." Lý Bối Nhi là người anh ta dẫn tới, nếu không xử lý tốt chuyện này thì e là sẽảnh hưởng tới quan hệ giữa anh ta và Lệ Lôi, thậm chí còn ảnh hưởng đến làm ăn của gia tộc. Dựa vào những điều này, anh ta mắng Lý Bối Nhi, giọng điệu mang theo chút lạnh lùng.

Lý Bối Nhi bị dọa đến run rẩy, Lệ Lôi không dễ chọc, cậu hai Chu cũng không phải người hiền lành gì. Cô ta hiểu rõ vịđại gia của mình, mỗi lần anh ta nói chuyện bằng giọng điệu này thì nghĩa làđã thực sự nổi giận, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta cắn chặt môi, cuối cùng cũng cố gắng cầu xin Hạ Lăng: "Cô Diệp, thực xin lỗi, xin cô giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi."

Hạ Lăng uống xong một ngụm trà mới nâng mí mắt, mỉm cười nhìn cô ta: "Cô không phục?"

"Không, không, tôi phục." Lý Bối Nhi cố gắng nói, lửa giận trong lòng càng nhịn càng nhiều, đứa con gái thối tha này mau chấp nhận lời xin lỗi của cô ta đi! Kì kèo, mè nheo cái gì!

Trong mắt Hạ Lăng lấp loáng những tia sáng: "Sao tôi lại nghe thấy miễn cưỡng như vậy nhỉ?"

Lý Bối Nhi: "... Diệp Tinh Lăng, côđừng khinh người quáđáng!" Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được.

"Vậy là không phục rồi." Hạ Lăng nhẹ nhàng nói.

"Tôi không phục đấy!" Lý Bối Nhi vốn không phải là dạng người có thể nhẫn nhịn, bị người khác hơi khiêu khích lập tức nhảy đổng lên: "Diệp Tinh Lăng, nếu không có anh Lệ làm chỗ dựa cho cô thì cô cũng chẳng là cái thá gì cả! Đừng vội hả hê, tôi xem cô có thể hả hêđược bao nhiêu ngày!" Trước nay, tốc độ thay bạn gái của anh Lệ còn nhanh hơn thay quần áo, cô ta nhìn trước đó Hạ Lăng ăn mặc nghèo nàn như vậy, cũng ngầm đoán, có lẽ gần đây mới bám được vào anh Lệ. Đợi vài ngày nữa, Anh Lệ chán rồi đá cô ta đi, thìđó chính là lúc Hạ Lăng phải khóc!

Hạ Lăng hơi nghiêng đầu nở nụ cười.

Hay lắm, côđang chờ những lời này, không uổng công cô cốý chọc giận Lý Bối Nhi.

Lúc Lệ Lôi ném quyền quyết định lăn hay không lăn này cho cô, thật ra trong lòng cô cũng chẳng vui. Dù vậy, cô biết rõ Lệ Lôi muốn cô hả giận, nhưng cô không phải người phụ nữ của Lệ Lôi, làm thế khác nào tự khẳng định mình chính là người của anh Lệ?

Cô không thèm làm vậy.

"Hay lắm." Cô chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống: "Lý Bối Nhi, cô nói đi, làm thế nào mới có thể khiến cô tâm phục khẩu phục?" Dù Lý Bối Nhi bày trò gì, cô cũng sẽ tiếp chiêu.

Lý Bối Nhi không ngờ sẽ như thế này, sau khi hơi giật mình thì vui đến phát cuồng.

Thật tốt quá, không ngờđứa con gái thối tha này lại ngu ngốc đến thế, có anh Lệ chống lưng cho cô ta mà cũng không thèm, không biết trời cao đất rộng mà nhất định phải đối đầu với mình. Nhưng nếu đứa con gái thối tha này muốn chết thì cô ta cũng không ngại để nó biết tay!

Lý Bối Nhi thâm độc nheo mắt, cũng nở nụ cười: "Cô có dám thi cưỡi ngựa với tôi không?"

Thi cưỡi ngựa? Mọi người xung quay cau mày, ngay từđầu cô gái mà anh Lệ dẫn tới này đã không cưỡi ngựa với bọn họ, có thể làđến tháng thật, hoặc là cô ta vốn không biết cưỡi ngựa. Dù là khả năng nào trong đó thì lúc này, cô cũng không thể thi cưỡi ngựa với Lý Bối Nhi. Lý Bối Nhi thật sự giỏi tính toán, bởi vì làm thế này không cần đánh cũng thắng, vừa lấy lại được thể diện vừa chơi đối thủ ngược lại một vố.

Nói ra thì...

Ánh mắt mọi người lại chuyển về phía Hạ Lăng, cô gái này cũng ngốc thật, tựđào hố cho mình.

Cậu hai Chu dùng mắt hỏi ý Lệ Lôi, chỉ cần Lệ Lôi ra hiệu, anh ta sẽ ra tay can thiệp. Dù cô gái Lệ Lôi mang tới này có ngốc hay khờ thì anh ta cũng không thểđể Lý Bối Nhi tiếp tục bắt nạt người ta, nếu không anh ta sẽ chẳng thể nào gánh nổi lửa giận của anh Lệ.

Lệ Lôi chỉ hơi nheo mắt, nhìn về phía Hạ Lăng có thêm vài phần hứng thú và suy nghĩ sâu xa.

Hạ Lăng không lui bước giống như mọi người nghĩ, chỉ thản nhiên nói: "Cô chắc chứ?"

Dáng vẻ bình tĩnh của cô bỗng khiến Lý Bối Nhi không quá chắc chắn, không thể nào, sao sắp bị mất mặt rồi màđứa con gái thối tha này còn bình tĩnh như thế? Chỉ mới gần đây, đứa con gái thối tha này còn nghèo như vậy, nhất định là không biết trò sang chảnh đốt tiền như cưỡi ngựa. Vì thế, Lý Bối Nhi dám đề nghị thi cưỡi ngựa, cô ta chắc chắn đứa con gái thối tha này sẽ thua.

Nhưng mà bây giờ cô ta có chút lưỡng lự.

Cô gái ở bên cạnh nói: "Thi cưỡi ngựa thì không tốt lắm, cô Diệp nói côấy không thoải mái, trước đó cũng từ chối không đi cưỡi ngựa với chúng ta rồi." Câu nói này chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cô ta không phục người vẻ ngoài bình thường như Hạ Lăng có thể bám vào đại gia như anh Lệ, trong lòng tràn ngập đố kỵ và ghen ghét. Cho nên, câu nói này chính là chỉ kém nói thẳng với Lý Bối Nhi, lên đi, đứa con gái thối tha này vốn không biết cưỡi ngựa, chỉ là cố tỏ ra thế thôi.

Hạ Lăng cười như không cười nhìn cô gái kia.

Cô gái kia cảm thấy ánh mắt Hạ Lăng lạnh như băng, một ánh mắt có thể nhìn thấu toàn bộ, khiến trong lòng cô ta hiện lên vài phần sợ hãi, cố né tránh vào đám người theo bản năng.

Lý Bối Nhi nghe cô gái kia nói xong, quyết tâm hơi dao động lập tức được củng cố, đúng vậy, chắc chắn đứa con gái thối tha này không biết cưỡi ngựa, chỉ cố tỏ ra thế mà thôi. Cô ta sẽ không rút lui, thi cưỡi ngựa! Đểđứa con gái thối tha này phải xấu mặt!

"Thi cưỡi ngựa đi." Lý Bối Nhi cao ngạo nói: "Không phải cô sợ chứ."

Không ngờ Hạ Lăng vẫn cười bình thản: "Được, vậy thi cưỡi ngựa."

Lý Bối Nhi ngây người, không ngờ cô dễ dàng đồng ý như thế, chẳng lẽ cô biết cưỡi ngựa thật?

"Cóđiều." Hạ Lăng lại lên tiếng: "Trận đấu không có phần thưởng thì thật nhàm chán, hay làđánh cược gìđóđi. Nếu cô Lý thua, không chỉđơn giản là lăn ra ngoài như vậy, ngoại trừ lăn đi, còn phải..." Cô hơi nghiêng đầu nhìn Lý Bối Nhi, cười tươi sáng: "Sợi dây chuyền côđang đeo thật đẹp."

Lý Bối Nhi đang đeo một sợi dây chuyền kim cương hoa lệ, phát sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Thì ra là thế!

Lý Bối Nhi vuốt ve sợi dây chuyền, hừ, thì ra đứa con gái thối tha này lấy lui làm tiến, cho rằng cô ta tiếc sợi dây chuyền này nên sẽ từ chối sao? Sợi dây chuyền này đúng là rất đắt, ngay cả cô ta cũng không mua được, nên đã mượn người khác. Nhưng dù vậy, cô ta cũng không sợ. Đứa con gái thối tha này không biết cưỡi ngựa, đánh cược gì cô ta cũng chắc thắng!

Nghĩ tới đây, Lý Bối Nhi cười dữ tợn: "Đánh cược thìđánh cược, nhưng sợi dây chuyền này không rẻ, cô có cái gìđểđặt cược ngang hàng sao." Cô ta thấy cả người Hạ Lăng từ trên xuống dưới cũng không có trang sức đắt giá, không nhịn được mở miệng trào phúng.

"Tôi giúp côấy." Lệ Lôi lười biếng nói chen vào.