Lần này, Hạ Lăng đã nhìn thấy rõ rồi.
Ánh sáng của kim loại hơi lóe lên qua kẽ tay của hắn, mặt đồng hồ đã bị vỡ, kim đồng hồ đã ngừng quay nhưng vẫn toát lên vẻ xa hoa kín đáo, đó là... Patek Philippe.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ này, thiết kế riêng độc nhất vô nhị, quả nhiên là chiếc đồng hồ mà cô tặng.
Cô không khỏi cảm thấy rất hoang đường, người sống thì không bảo vệ, lại khăng khăng bảo vệ di vật của cô? Cũng được, hắn đã yêu cái vỏ bọc "Hạ Lăng" như vậy, vậy thì cứ để hắn ta ôm khư khư ký ức mà sống đến hết đời là được. Kiếp này nước giếng không phạm nước sông, cô cũng không muốn quan tâm đến hắn nữa, cũng không trông mong có thể chung sống trong hòa bình nữa, hãy cứ coi như bọn họ... chưa từng quen biết.
Cô xoay người, bước từng bước ra ngoài.
"Tôi không thể nào phản bội cô ấy được." Giọng nói rất nhỏ như ẩn chứa nỗi đau khổ vô tận của hắn truyền đến từ phía sau cô.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください