Cố Lâm rất mất hứng, cô ta nói với Lệ Lôi: "Nhà em có trà Minh Tiền Long Tỉnh thượng hạng, anh Lôi, nếu anh thích uống trà thì để em bảo ba gói lại một ít cho anh, ngon hơn loại trà vớ vẩn của loại người tôm tép ở bên ngoài nhiều!"
Nói rồi, cô ta nhìn Hạ Lăng với vẻ khiêu khích.
Hạ Lăng chỉ cười một tiếng, hất cằm về phía tách trà trong tay Lệ Lôi: "Trà ngon không?"
Trà cô cho, Lệ Lôi nào dám chê dở chứ? Đương nhiên là anh sẽ gật lấy gật để, ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Lâm nhìn mà ngứa mắt: "Anh Lôi!"
"Trà Minh Tiền Long Tỉnh hả?" Lúc này, Lệ Lôi mới quay đầu sang nhìn cô ta: "Lần trước lúc đi gặp ông Cố, ông đã cho anh không ít rồi. Chắc là loại trà Minh Tiền ngon nhất, hiếm có của mấy năm nay ấy nhỉ?" Lệ Lôi rất thích nghiên cứu các thú vui chơi ăn uống, trà của nhà họ Cố quả thật là đồ quý.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください