Trúc Tử theo Trương Hân Nghiêu lâu như vậy, lại vẫn là bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy nam tử trong vòng ba bước biến hóa ra một loại biểu tình, bước vào đại môn khi nghe được tiếng đàn du dương, đứng nghe thật lâu, gương mặt lạnh như băng của Trương Hân Nghiêu nhất thời tan chảy như gió xuân tràn về, khóe miệng mỉm cười, sủng nịch nói không nên lời.
"Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm…." Cùng với tiếng đàn du dương như ngọc thạch chi âm, một giọng nam hồn hậu mà tình nồng xướng lên theo nhạc khúc, hỗ trợ lẫn nhau, tương hỗ cho nhau, hài hòa nói không nói không nên lời.
Nhưng nghe vào tai Trương Hân Nghiêu, giọng nam vịnh xướng kia giống như tiếng của kẻ ghê tởm nhất đi từ trong lòng địa ngục, tạp âm khiến người ta chán ghét không thôi, nghe vào nhĩ tai mà muốn phun ra, gã càng nghe càng muốn lập tức rút kiếm đem chủ nhân thanh âm kia chém thành mười tám khúc, rồi nghiền nát thành bùn, đốt thành tro, hung hăng dẫm nát dưới chân ! Nát ! Nát ! Nát !
Bước thứ hai, Trúc Tử thấy được vẻ mặt thoải mái của Trương Hân Nghiêu biến thành vẻ nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thâm cừu đại hận.
Bước thứ ba… tự nhiên là miễn cưỡng cười vui, trong cười có giấu dao, trên mặt nửa đỏ nửa xanh bộ dáng kỳ lạ.
Khi Trương Hân Nghiêu nhìn thấy cảnh sắc trong viện, hai mắt tỏa sáng, răng nanh nhá lên tức giận, cho dù đối mặt với trăm vạn hùng binh cũng không khiến gã sợ hãi, chẳng bằng ba bước này, ôm lấy ngực trái của mình, nghiến răng nghiến lợi nói : "Ta không phải nằm mơ, ta không phải là đang trong ác mộng !"
"Chủ nhân, sao lại là Châu Kha Vũ ?" Trúc Tử ở một bên đánh vỡ ảo mộng cuối cùng này của Trương Hân Nghiêu, đây không phải ác mộng, chuyện này so với ác mộng còn khủng bố, tàn nhẫn hơn ác mộng ngàn lần vạn lần.
"Ngươi xem, ngươi hẳn là đánh chỗ này." Đắm chìm trong âm nhạc, Bạch Vô Thương không ý thức được Trương Hân Nghiêu đang đứng cách đó không xa, một vị nhân sĩ khác lại đưa tay dạy nam nhân, vừa hướng về phía Trương Hân Nghiêu lộ ra một nụ cười âm lãnh, nụ cười đắc ý dối trá, thiếu chút nữa đem Trương Hân Nghiêu tức giận đến mức xông lên chém chết tên hoàng đế này.
"Thôi, thôi, ta không đàn nữa." Gác đàn qua một bên, nam nhân ngừng tiếng đàn, trên mặt một bộ : rốt cục là ngươi đàn hay ta đàn, vẻ mặt muốn ngươi chỉ chỉ điểm đỉem, khiến cho Châu Kha Vũ một khắc trước còn dào dạt ý lập tức xấu hổ, chàng thế nào đã quên, nam nhân này hiện tại còn cuồng ngạo hơn lúc trước, không chấp nhận được người khác chỉ bảo nửa phần.
Nhưng kỳ thật là Châu Kha Vũ vì cố ý thân cận nam nhân mà không ngừng chỉ đến chỉ đi, chỉ đến mức khiến Bạch Vô Thương muốn lấy đàn đập một phát lên đầu Châu Kha Vũ, bắt nam tử ngậm mồm lại.
Đây là hoàng đế Thiên Triều ? Quả nhiên là… không-giống-người-thường.
"Vô Thương, tên này làm phiền ngươi sao ? Người đến, đem tên này đuổi ra ngoài !" Sau phút khiếp sợ ngắn ngủi, Trương Hân Nghiêu rất nhanh lấy lại tâm tư linh hoạt triển khai hành động, ba bướ đi đến đem nam nhân từ trên ghế đá kéo về phía mình, chính là lực đạo quá lớn, thiếu chút nữa làm cho nam nhân sấp xuống.
"Tên họ Trương kia !" Cư nhiên khiến hắn mất mặt trước người khác, xem ra đêm nay không chỉ phải chuẩn bị một tấm gỗ, mà còn chuẩn bị hai thùng nước.
"Biểu huynh, đã lâu không gặp, như thế nào ừa thấy liền đuổi ta đi ?" Châu Kha Vũ liền cười đi đến bên cạnh Bạch Vô Thương, "Vô Thương, trong cung của ta có một bức tranh thêu hoa mai, chính là làm cho người ta mang về đây."
Tên khốn gian trá khá lắm ! Trương Hân Nghiêu cười lạnh, muốn dùng một bức thêu thu mua Bạch Vô Thương, quả thực là người si nói mộng !
"Tranh thêu hoa mai ! Có phải hay không là tấm huyết mai đồ mà thiên hạ đồn đãi ?" Nhưng trong mắt nam nhân lóe lên quang mang khiến cho Trương Hân Nghiêu đau lòng một phen, thật đúng là bị dụ.
"Tất nhiên," Châu Kha Vũ buông tiếng thở dài, lắc đầu nói, "Nhưng biểu huynh lại muốn đuổi ta đi…." Lúc nói xong còn nhìn về phía đám người hầu đầy sát khí của Trương Hân Nghiêu.
"Phong…"
"Ha ha, lời vừa rồi bất quá chỉ là đùa thôi, sao lại là thật được ?" Miễn cưỡng cười, vẫy tay cho lui đám người hầu, Trương Hân Nghiêu làm trò trước mặt Trương Hân Nghiêu vuốt ve bàn tay nam nhân, nhẹ giọng nói, "Đói bụng không ?"
"Còn không phải đang đợi ngươi." Bạch Vô Thương đã sớm bị Trương Hân Nghiêu tập thành thói quen, chưa từng cảm thấy có gì khác thường, nhưng ở trong mắt Châu Kha Vũ, là khiêu khích trắng trợn của Trương Hân Nghiêu, mặt lập tức đen hơn phân nửa.
Ba người vào nhà ăn, Bạch Vô Thương vừa mới ngồi xuống, Châu Kha Vũ cũng rất tự nhiên ngồi bên trái nam nhân, Trương Hân Nghiêu mắt nhíu lại cũng an tịnh bên phải nam nhân, bữa cơm này có thể nói là có thanh sắc khác thường, hai tên tình địch đã sớm quên ăn cơm, trên bàn ngươi một lời ta một ngữ đấu đến đấu đi.
Bạch Vô Thương ở giữa cũng chỉ cho hai người có mâu thuẫn, tiếp tục ăn món điểm tâm mà hắn yêu nhất, về phần khác, không nhìn, cho đến khi có một bàn tay đặt lên đùi hắn.
"Vô Thương à, ăn cái này đi." Nói chuyện chính là Trương Hân Nghiêu.
"Nhạt nhẽo như vậy, sao có thể vào miệng được ?" Châu Kha Vũ cũng cùng Bạch Vô Thương ở chung không phải là một sớm một chiều, nam nhân thích ăn cái gì chàng đều hiểu biết, trận chiến này, hai người ngang tài ngang sức.
Chính là nhìn thấy chén cơm nhỏ của mình rất nhanh trở thành hòn núi nhỏ, Bạch Vô Thương lập tức ăn không vô, chiếc đũa "rầm" một tiếng vỗ lên bàn, lạnh lùng nói : "Ta no rồi." dứt lời đứng dậy bước đi.
"Vô Thương…" Châu Kha Vũ đang muốn đi đến, Trương Hân Nghiêu một phen kéo người trở lại.
Mắt thấy Trương Hân Nghiêu vừa rồi còn ôn nhu ấm áp giờ trở thành băng hàn lãnh khốc, Châu Kha Vũ khẽ cười nói : "Thuật biến hóa khá lắm, bội phục, bội phục, không biết đã lừa gạt hắn bao lâu."
"Châu Kha Vũ, ngươi nói ta bất quá là năm mươi bước cười một trăm bước, cũng không ngẫm lại ngươi từng đối với hăn thế nào," Trương Hân Nghiêu lạnh lùng nói, "Hắn đốt kho lương của Vũ Dã Tán Đa, không cần nói ta cũng biết là do ngươi giật dây !"
Trong mắt nam tử lóe lên một tia bi thương, trầm giọng nói : "Ta chưa từng nghĩ đến hắn… hắn cuối cùng lại chọn con đường đó, nếu muốn ta như vậy buông tha cho hắn, đó là không có khả năng."
"Ngươi không thể để hắn nhớ đến chuyện trước kia."
Châu Kha Vũ cười khẽ nói : "Sao lại căng thẳng như vậy, hắn đã quên những chuyện trước kia cũng tốt, ít nhất… ít nhất cũng sẽ không hận ta như vậy." Thở dài một tiếng, nam tử cười khổ nói, "Ngươi cũng đừng xem ta thàh cái gì như ác thú, ngươi và ta đều là người từng phạm sai lần, yêu người không nên yêu, làm việc không nên làm."
Lời nói của Châu Kha Vũ, khiến Trương Hân Nghiêu dịu đi.
"Lúc ban đầu hai ta liên thủ đưa hắn kéo từ nơi cao cao tại thượng xuống dưới, làm sao có thể dự kiến được tình cảnh ngày hôm nay ? Chỉ có thể trách thế sự trêu người, ta từng là hận hắn như vậy, dùng hết phương pháp khi nhục hắn, lại đến khi mất đi mới biết 'hận' khi đó chỉ là hận hắn không coi trọng ta, hận bản thân không chiếm được sự chú ý của hắn, ha ha, thật sự là ngu xuẩn !"
"Hắn hiện giờ tốt lắm, không cần ngươi đến chuộc tội, nếu ngươi thật sự muốn bù lại sai lầm trước kia thì lập tức rời đi." Châu Kha Vũ này, thật sự là càng ngày càng biết ăn nói, Trương Hân Nghiêu tuy có xúc động, cũng không tính để cho những người khác đảo lộn cuộc sống của gã cùng nam nhân.
"Trương Hân Nghiêu, hắn thật sự yêu ngươi sao ?" Châu Kha Vũ cúi đầu nhẹ giọng cười nói, "Hắn từ khi tỉnh lại đến bây giờ căn bản chỉ nhìn thấy ngươi, ngươi có thể tin tưởng tình cảm của hắn với ngươi thật sự là yêu sao ?"
Lời nói của Châu Kha Vũ, khiến Trương Hân Nghiêu lập tức yên lặng không nói gì.