Tiêu Hàn trầm mặc.
"Bên cạnh cô ấy không có lấy một người thân, thật đáng thương." Lam Thiên Vũ tiếp tục khuyên nhủ: "Cho dù tình cảm của anh và cô ấy có như thế nào, nhưng anh là cha của đứa nhỏ, anh mặc kệ mọi chuyện không quan tâm, có phải anh rất quá đáng rồi không?"
"Anh có lỗi với Hi Á…" Tiêu Hàn cảm thấy rất hổ thẹn: "Anh…"
Anh ta nói được một nửa câu, đột nhiên trong đầu anh ta có suy nghĩ lóe lên, dừng một lúc, anh ta nói: "Anh đã chuẩn bị chuyên cơ riêng, tối mai anh sẽ đến Thụy Sĩ!"
"Thật ư?" Lam Thiên Vũ vui vẻ nói: "Thì ra anh đã sớm sắp xếp xong xuôi, anh không lừa em đấy chứ?"
"Dĩ nhiên không phải rồi." Tiêu Hàn nắm chặt tay, tiếp tục nói dối: "Tối ngày mai, bảy giờ anh sẽ lên chuyên cơ riêng, đại khái ba giờ chiều ngày kia, anh có thể đến nơi."
Tư Tuệ đứng bên cạnh nghe thấy câu này, cô ta hơi nhíu mày, vì sao anh ta lại phải nói dối? Rõ ràng anh ta chỉ đến Thụy Sỉ để làm trạm trung chuyển mà thôi.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください