Hôm nay, tôi tỉnh dậy cảm nhận một ngày mát mẻ, với làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Thời tiết lý tưởng để tận hưởng không khí trong lành và đi dạo bộ trên bãi biển. Nhưng hôm nay, tôi phải đến trường. Dù thời tiết tuyệt vời như thế này, tôi vẫn cảm thấy may mắn và vui vẻ. Tôi là Yusaku Arthur, một học sinh trung học bình thường, nhưng đam mê phiêu lưu và khám phá những bí ẩn. Đặc biệt, tôi có một niềm đam mê mãnh liệt với việc đọc tiểu thuyết trinh thám. Trong số đó, tôi ngưỡng mộ tác phẩm Sherlock Holmes của tác giả Arthur Conan Doyle. Đó là nguồn cảm hứng lớn giúp tôi trở thành một thám tử.
Trên trường, khi gặp bạn bè, chúng tôi quyết định ngồi lại và nói chuyện về những câu chuyện thú vị xảy ra gần đây. Trong số đó, một câu chuyện về một cậu học sinh tên George thu hút sự chú ý của chúng tôi. George là một cậu học sinh chăm chỉ và trầm tính, luôn tận hưởng những cuộc học tập và chịu khó làm bài tập. Anh ta luôn nỗ lực hết mình để đạt thành tích tốt trong mỗi môn học. Điều đáng ngạc nhiên là George không chỉ tập trung vào học tập mà còn rất giỏi trong nhiều hoạt động khác và cậu ta có một tài năng đó là vẽ rất đẹp, cậu ta có một ước là thành họa sĩ nổi tiếng. nhưng dạo gần đây câu ta lại không đi học vì một lí do bào đó cậu ta lại không đi học. Tôi dã nói rằng:
-"hôm nay cậu ta lại không đi học nữa à?" tôi nói với giọng điệu thắc mắc và khó hiểu khi thấy một người chăm chỉ học như vậy mà có thể nghỉ nhiều ngày như thế.
Gần đây, do cậu ta không tới trường và có một gia cảnh không khá giả là mấy nên các bạn trong lớp đã đồn đại rằng:
-"nghe nói dạo gần đây cậu ta không đi học là do câu ta phải đi làm thêm đấy" một câu bạn nào đó trong lớp đã thốt lên.
-"cũng đúng thôi nghe cô bảo gia đình cậu ta có ba mất sớm còn mẹ phải đi làm 2 3 việc để có thể nuôi câu ta và một người em gái nhỏ nữa mà" cậu bạn vừa nói vừa đượm buồn thay cho george
Khi người ngoài lớp nhìn vào george sẽ thấy câu ta rất trầm tính không hay giúp đỡ bạn bè nhưng những người chung lớp thì sẽ biết rằng mặc dù cậu ta rất ít nói nhưng nếu bạn nào cần giúp đỡ trong học tập thì cậu ta vẫn luôn giúp đỡ. Nên tôi đã nghĩ rằng:
_"chiều nay chắc mình phải ghé thăm nhà cậu ta mới được, mình sẽ khuyện cậu ta và sẽ giúp nói với thầy cô tạo điều kiện nhờ học bỗng của nhà trường dù sao george cũng là một học sinh giỏi mà" tôi vừa nghĩ vừa thể hiện quyết tâm giúp đỡ bạn bè.
Vừa nghĩ xong tiếng chuông vào tiết cũng được vang lên nên các bạn ai cũng về chỗ của mình, cũng như mọi ngày cô điểm danh và vẫn thiếu george, tôi thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt của cô và cô vào tiết trong sự lo lắng cho học sinh của mình, sự lo lắng của cô làm tôi có thêm động lực để giúp george đi học trở lại.
Cuối cùng thi tiêt học hôm nay của tôi cũng đã kết thúc, ra về cũng đã là buổi chiều nên tôi đã tranh thủ hỏi thăm cô về địa chỉ nhà của george. Đi với tôi tới nhà george chiều nay là cô bạn thân của tôi tên là Lisbeth Scarpetta cô ấy đã học chung với tôi từ nhỏ nên quan hệ của chung tôi là rất thân. Tôi ghé vào một cửa hàng trai cây gần nơi ở của george mua một ít trái cây qua cho nhà của george và ghé mua một ít bánh kẹo cho em của cậu ấy. khi ra khỏi cửa hàng chúng tôi thấy một xe của cảnh sát đi ra hỏi con hẻm nhà của george, tôi cảm thấy có điều gì đó chẳng lành nên đã kéo tay lisbeth vội tới nhà của george
-"Cậu là gì mà vội thế Arthur chỉ là một chiếc xe cảnh sát thôi mà không cần phải vội vậy đâu" lisbeth nói với khuôn mặt bàng hoàn.
-"Tôi không biết vì sao nhưng khi thấy chiếc xe cảnh sát thì ra từ khu nhà của george thì trong trái tim tôi lại dập nhanh bất thương như nó đang hối tôi làm điều gì đó" tôi vừa nói vừa chạy nhanh hết sức đên nhà của george
Không ngoài dự đoán thì khi tới nhà của george thì đã thấy một phụ nữ và một cô be nhỏ tuổi đang đững trước nhà với vẻ mặt đượm buồn còn cô bé gái thì khóc rất nhiều nên chúng tôi đã đoán đây là mẹ và em gái của george. khi thấy điều đó tôi và lisbeth đã lại và hỏi có chuyện gì xảy ra.
-"Con chào cô, cô có phải là mẹ của george không chúng cháu là bạn của george tên là Yusaku Arthur và cô bạn này là Lisbeth Scapetta, hôm nay chúng cháu đến đây để thăm câu ấy vì mấy ngày hôm nay cậu ta nghỉ học khá nhiều" tôi vừa nói vừa thở dốc vì chạy quá mệt
-"Đúng rồi cháu ạ cô là mẹ của george cảm ơn các cháu đã đến đây thăm george, cô không ngờ thằng bé nhà cô thương ngày ít nói mà cũng có các bạn quan tâm đến nó như thế" mẹ của george nói với với khuôn mặt vừa buồn vì một chuyện gì đó vừa vui chắc là vì biết george có bạn.
Trong khi tôi nói chuyện với mẹ của george thì lishbeth dỗ em của cậu ây:
-"Chào em chị là lisbeth còn em tên gì" cô ấy nói với giọng điệu dễ thương và dễ gân
-"dạ em tên là Emily" cô bé vừa khóc vừa trả lời lisbeth
-"hay chị chơi cùng với em nhé chị có bánh kẹo cho em nè nên hay nín đi nhá chúng ta cùng nhau đi chơi cho mẹ nói chuyện với anh Arthur nhá" lishbeth đưa em của george đi chơi để em ấy vui hơn. Mặc dù chơi với cô ấy lâu như vậy đây là đầu tiên thấy cô ấy diệu hiền như vậy chắc vì cô ấy thích trẻ con chăng. Sau đó tôi tiếp tục nói chuyện với mẹ của george
-"cô cho cháu hỏi george giờ thế nào rồi ạ?" tôi thắc mắc hỏi
Khi nghe câu hỏi của tôi mẹ của george đã rất buồn và gần như muôn khóc nhưng cố để không khóc trước mặt tôi và nói
-"Cô phải nói cho cháu biết là hình như george đã đi đâu mất từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về nên cô rất lo lắng cho thằng bé" cô ấy vừa nói vừa rưng rưng nước mắt
-"vậy không lẽ chiếc xe cảnh sát vừa rồi là..."
-"đúng vậy khi thấy george đi lâu như vậy cô đã báo cảnh sát để đi tìm họ nói sẽ cố hết sức để đi tìm nhưng cô vẫn rất lo lắng cho thằng bé" cô ấy thể hiện sự lo lắng rất qua khuôn mặt và lời nói
-"Cô cho cháu hỏi là dạo gần đây sao george không tới trường vậy cô"
-"chuyện này cũng một phần do cô, đột nhiên vài tuần nay cô bị bệnh nên đã không đi làm được george nó thấy lo cho cô nên quyết đinh ở nhà để đi làm kiếm tiền lúc đâu thì george chỉ làm phụ của hang hay khiên vác thôi nhưng cũng chẳng thể kiếm được bao nhiêu. Rồi đột nhiên thằng bé nói là kiếm được một việc làm kiếm được rất nhiều tiền nhưng khi cô hỏi thì thằng bé chẳng nói gì về công việc mà nó đang làm cả nó chỉ nói công việc đó rất thích hợp với sở thích của nó nên nó đã làm. Vì vậy cô cũng chẳng hỏi gì về việc làm của nó nữa, lúc đầu thì thằng bé vẫn đi về bình thường tuy nhiên dạo gần đây cô thấy thằng bé hay đi làm về rất khuya nên cô đã hỏi thằng bé sao về khuya vậy thì thằng bé chỉ trả lời rằng do công việc dạo này nhiều hơn bình thường rôi thằng bè vào phòng. Đôi khi thằng bé đi 1,2 ngày mới về với tình trạng sức khỏe khá mệt như làm việc quá sức cô đã rất lo và kêu thằng bé nghỉ làm nhưng thằng bé không chịu vì đây là công việc kiếm ra rất nhiều tiền nên thằng bé vẫn tiếp tục làm. Cho đến hôm qua thằng bé nói tối sẽ về nhung tới chiều hôm nay vẫn không thấy thằng bé về gọi thì không bắt máy nhắn tin thì không trả lời nên cô đã báo cảnh sát." cô ấy kể hết câu chuyện và gần như đã bật khóc như tự trách bản thân mình và george mất tich là lỗi của mình.
-"Cháu cũng sẽ giúp cô tìm kiếm cậu ta, cô có thể cho cháu vào phong george một chút gì đó được không cô lỡ như cậu ta có để lại thứ gì về công việc của mình hay địa điểm làm việc."
Khi được sự đồng ý của mẹ george và cùng lúc đo lisbeth cũng đưa Emily về. Tâm trang của cô bé đã trở nên tươi tắng lên rất nhiều cũng vui vẻ hơn lúc đầu gặp mặt, tôi cũng bất ngờ về khả năng này của lisbeth nên đã trêu cô ấy rằng:
-"Tôi không ngờ một người suốt ngày biết đánh đấm hay nổi giận như cậu mà cũng biết dỗ con nit nữa đấy" tôi nói với vẻ mặt chăm chọc
Khi nghe những lời đó cô ấy đã đá vào mông tôi một cái và tức giận đùng đùng. Sau đó tôi tôi và lisbeth cùng nhau vào phong george xem có manh mối gì không và cũng kể có cô ấy những gì đã xảy ra với cậu ấy dạo gần đây.
-"Thật là tội nghiệp cậu ta nhỉ nếu là tôi tôi cũng làm như vậy để có thể giúp gia đình" lisbeth nói
-"Tôi cũng nghỉ như cậu nếu là tôi cũng làm như thê mà tôi cứ thắc mắc mãi không biết cậu ta đã làm gì mà kiếm nhiều tiền đến mức cậu ta không màng sức khỏe của mình như thê" tôi vừa than vãn vừa nói
Nói chuyện một lúc thì cũng đến phòng của george. Nhưng không biêt tại sao khi đến gần phòng của george tim của tôi lại rung lên liên hồi như thôi thúc tôi làm gì đó cảm giác này giông những lúc tối thấy chiếc xe cảnh sát đi ra con hẻm lúc nảy như nó đang muốn tôi tìm ra được george và phá vụ án này nên tôi đã vào phòng tìm kiếm thừ gì đó còn sót lại. Chúng tôi bắt tay vào tìm kiếm nhưng không thấy thứ gì liên quan cả chỉ thấy những tờ giấy vẽ nhưng bức tranh do cậu ta vẽ thôi. Dù nhìn thế nào thì những bức tranh do câu ta vẽ ra rất đẹp. Rồi bỗng tôi tìm thấy một cuốn nhật kí của george vì tò mò nên tôi đã xin lỗi george và mở ra đọc mấy trang đầu thì chỉ viết về những ngày đi học một ngày có những gì tôi cũng tìm thấy những trang cậu ta kể về mình câu ta viết " hôm nay tôi lên trường như mọi ngày có một câu bạn làm tôi chú ý vì suốt ngày cậu ta chỉ có ôm cuốn tiểu thuyết của mình chăm chú đọc một cách hứng thú ngay cả khi trong tiết học cậu ta cũng đọc không tập trung vào bài giảng lúc đó nhìn cậu ta rất lập dị" tôi đọc đến đây thì liền hỏi lisbeth
-"tôi trong như thế thiệt hả mặc dù tôi đọc holmes nhiều thiêt nhưng đâu tới mức gọi là lập dị" tôi vừa nói vừa bức súc
Lisbeth chỉ cười vào mặt tôi và không nói gì cả. Dù hơi bức súc nhưng tôi quyết định kiếm những trang vào ngày mà cậu ta nghỉ học và tôi đã thấy cậu ta đã viết rằng: " Hôm nay tôi không đi học vì phải chăm sóc mẹ tôi đang bệnh tôi đã nói với mẹ là xin nghỉ vài ngày để làm phụ mẹ" và các trang được cậu ta tông hợp vào một ngày cậu ta viêt: " tôi đã thử làm rất nhiều việt từ phụ bán quan tới khiêng vác nhưng những công việc này không phù hợp với tôi và kiếm được rất it tiền nên tôi đã suy nghĩ tới việc bán tranh vẽ của mình tôi đã bán những bức tranh tôi vẽ phong cảnh tới chân dung mọi đi qua đều khen rất đẹp nhưng chỉ có rất ít người mua. Bỗng một hôm một người đàn ông và một người phụ nữ có hững thú với những bức tranh chân dung của tôi nên đã ngõ ý mua và muốn tôi tới làm việc cho bà ấy và bà ấy nói sẽ trả cho tôi rất nhiều tiền nếu tôi làm tốt nghe vậy tôi đã rất vui vì nghĩ sắp giúp mẹ lo được việc tiền bạc. Nhưng công việc mà bà ấy giao cho tôi rất kì lạ vì chỉ băt tôi vẽ đi vẽ lại chân dung của nhiều người khác nhau cho đến khi ba ấy hài lòng" khi đọc tới đây thì tôi thấy có gì đó không đúng trong đâu tôi lúc này hình như phát giác ra gì đo nên tôi đã bảo lisbeth.
-"cậu lấy giúp tôi các bức tranh chân dung của george đã vẻ ra đây cho tôi được không"
-"nhưng câu cần những bức tranh này làm gì?" lisbeth thắc mắc hỏi
-"cậu cứ lấy cho tôi đi" tôi gấp rút bảo
Khi lisbeth đem tranh tới tôi đã xem và đung như tôi nghĩ có một lần george đã khoe tranh mình vẽ Benjamin Franklin rất đẹp và trong nhưng bức tranh này cậu ta đã vẽ khá nhiều ảnh của Benjamin Franklin chắc câu ta đã bán những bức tranh này cho người đàn ông và người đàn bà kia đây cũng là lí đo mà người đàn bà kia thuê cậu ta làm việc với lương rất cao. Khi nhìn thấy tôi hiểu ra thư gì đó lishbeth thắc mắc hỏi tôi
-" câu nhận ra được gì rồi à"
-" đúng vậy, cậu có nhận ra george đã vẽ ai đây không?" tôi hỏi lisbeth
-" Tôi biêt đây là Benjamin Franklin nhưng có liên quan gì tới sự mất tích của george à?" lisbeth thắc mắc hỏi
-" rất liên quan là đằng khác để tôi cho câu biết Benjamin Franklin là một nhà tiên phong, nhà phát minh, nhà triết học, nhà báo, nhà chính trị và nhà ngoại giao người Mỹ. Ông được coi là một trong những người sáng lập của Hoa Kỳ và một trong những nhân vật nổi tiếng và ảnh hưởng nhất trong lịch sử nước Mỹ với sự đóng góp như thế nên ông đã được nước mĩ in hình ông lên tờ tiền 100 đô nói tới đây thì cậu cũng biêt sự liên quan ở đây là gì rồi đấy."
-" nói vậy công việc mà george đang làm cho người phụ nữ kia là in tiền giả" lisbeth bàng hoàn nói
-" đúng vậy, nhưng theo tôi nghỉ một người thông minh như george thì không thể nào không biết công việc mà câu ta đang làm là in tiền giả được chắc người đàn bài kìa đã giấu không cho cậu ta biết" tôi nói ra suy luận của mình
-" vậy không lẻ việc cậu ta không trở về là ..." lisbeth hỏi với vẻ mặt hoản hốt
-" tôi e là giống như cậu nghĩ rồi đấy theo tôi suy đoán thi có vẻ george đã phát hiện ra việc câu ta đang làm là làm tiền giả nên mới bị bắt."
-" vậy thì chúng ta nên đi cứu cậu ấy đi lỡ như bọn chúng giết người diệt khẩu thì sao" lisbeth lo lắng nói
-" tôi thì không nghĩ là bọn chúng sẽ giết cậu ấy rồi đâu"
-" tại sao cậu lại nghĩ như vây nếu chúng giết cậu ta thì sẽ không ai biết việc bọn chúng đang làm"
-" đúng là như vậy nhưng theo tôi suy đoán là bọn chúng vẫn chưa hoàn thành được mục đích làm tiền giả của mình nên sẽ không giết cậu ta mà bắt cậu ta vẽ tiếp vì chúng vẫn chưa ưng ý những bức tranh của george vẽ Benjamin Franklin chắc là do vẫn chưa giống y như đúc nên mới bắt cậu ta vẽ đi vẽ lại nhiều lần để tạo ra tờ tiền giả hoàn hảo nên hiện giờ câu ta vẫn an toàn"
-" sao cậu biết cậu chúng chưa có hinh vẽ Benjamin Franklin ưng ý" lisbeth hỏi
-" vì nếu có hình vẽ ưng ý rồi chúng đã thả george ra lâu rồi đâu có để cậu ta phát hiện ra việc cậu ấy làm là làm tiền giả nên cậu yên tâm đi câu ta giờ không sao đâu việc bây giờ của chúng ta là tìm được nơi mà cậu ta đang bị bắt làm tiền giả và báo cảnh sát"
-" sao chúng ta không nhờ cảnh sát và nói những suy luận của chúng ta" lishbeth thắc mắc tại sao chung ta phải đi tìm.
-" cậu có bị ngốc không cậu nghỉ cảnh sát sẽ tin vào những suy luận của hai đứa học sinh trung học á với lại suy luận của tôi nãy giờ cũng chỉ là suy luân không bằng chững xác thực nào nên cảnh sát sẽ không tin đâu mà chúng ta tự đi tìm với lại chúng ta với vẻ ngoài học sinh ít bị người khác để ý hơn là cảnh sát nên dễ tìm george hơn không bị bon chúng chú ý nếu thấy cảnh sát ở gần thì chúng sẽ chuồn mất" tôi ra lý do cho lisbeth
-" vậy bây giờ chúng ta tìm george bây giờ "
-" theo tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ nơi mà cậu ấy gặp hai người kia chỗ bán tranh hỏi những người xung quanh coi có biết cậu ấy đi đâu không"
Sau đó tôi đi tìm mẹ của george hỏi xem có biêt cậu ta bán tranh ở đâu không và biết được câu ta đêm tranh ra công viên bán. Chúng tôi chào tam biệt cả nhà và hứa sẽ tìm được george quay trở về giúp nhà họ đỡ lo lắng hơn. nói xong tôi và lisbeth lên đương ra công viên hỏi thăm xem vào tuần trước có thấy cậu học sinh nào bán tranh gần đây không. Hầu như ai cũng biêt về george vì cậu ta còn nhỏ mà đã vẽ tranh rất đẹp ai cung thích và tính tình ít nói chuyện với những người xung quanh nên mọi người ở đây rất ấn tượng về cậu ta tuy nhiên khi hỏi rằng câu đi đâu với người đàn bà kia thi không ai biết. Khi tôi vẫn đang hỏi về cậu ta thì có một người bán đồ ăn ở gần nơi mà câu ta bán tranh có nghe lỏm được câu chuyện của 3 người họ và nói vơi tôi rằng:
-" tôi nghe 3 người họ nói chuyện rất sôi nổi về vấn để tranh vẻ nên tôi đã chú ý một chút và nghe là người đàn bà kia có thuê cậu ta về làm việc cho bà ấy và hình như cậu ta đã rất vui khi nhận được nhận lời đó và cảm ơn 2 người đó liên tục" người bán đồ ăn kế bên kể
-" vậy ông có nghe được trong cuộc trò truyện của 3 người họ có để cập đến noi chuẩn bị làm việc không" tôi hỏi ông ta
-" hình như là tôi có nghe họ bàn rằng nơi làm việc của cậu trai trẻ ấy. Nếu tôi nghe không nhầm là Wandsworth ở một công ty nào đó mà tôi không nghe rõ" ông ấy vừa nói vừa nhớ
-" ở wandsworth à v thì gần đây, cảm ơn ông đã giúp đỡ." tôi cảm ơn xong tạm biệt ông ấy
Tôi và lisbeth đã thuê một chiếc xe và đến Wandsworth. Khi tới nơi tôi dã dùng bức ảnh của george và đi tìm khắp nơi coi có ai nhìn thấy cậu ấy không phải mất khá lâu thì chúng tôi mới tìm được tin tức của cậu ta bởi một người bán trong của hàng tiện lợi vì thấy cậu ta hay mua đồ ăn và nước uống ở đây nên có hỏi thăm câu ta ở đâu thì cậu ta nói là hiện tại câu ta không ở đây mà làm việc ở đây nên ông chủ cửa hàng có hỏi và được trả lời rằng cậu ta dàng làm trong một căn nhà được chủ cho thuê gần đây nhưng cậu ta không nói căn nhà đó là căn nhà nào. Nên tối đã chào tam biệt ông chủ và đi tìm căn nhà được thuê ấy. Tôi quyết đi hỏi mọi người xung quanh là có công ty nào cho thuê mà mới một người thuê gần đây không và được một người chỉ đến một căn nhà có 3 tầng bên ngoài ghi công ty môi giới bất động sản nhưng mà chưa mở cửa lần nào tôi cũng đi hỏi xung quanh thì mọi người nói là có thấy cậu học sinh trong hình đi vào trong đấy nên tối chắc chắn đây là nới giam giữ george.
-" vậy bây giờ chúng ta làm gì đây Arthur" lisbeth hỏi tôi
-" tôi thì nghỉ đợi đến đêm khuya thì chúng ta lẻn vào trong"
Cũng may là theo tôi thấy xong quanh căn nhà đó không môt chiếc camera nào ở bên ngoài. Đêm tới các nhà xung quanh đều tắt đèn chỉ còn chúng tôi đang đứng bên ngoài tò nhà ấy. Tôi là một người hiếu kì nên thường hay xem những thứ như bẻ khóa cũng may là bây giờ nó có một ít tác dụng trong lúc này. khi chúng tôi bẻ khóa xong thì lẻn vào xem bọn chúng đã ngủ chưa và tìm kiếm nơi mà george đang làm việc. Chúng tôi lẻn vào tầng một nhưng chi thấy các phòng ở đay chủ yếu làm kho, khi lên tầng hai thì những phòng ở đây cho bọn chúng ngủ và theo tôi đếm được ở đây có 3 người đàn ông đang ngủ nhưng tôi vân chưa thấy được người đàn bà kia đâu vi vây tôi lên tầng hai tôi đoan đây là phòng làm việc cũng là nơi george ở và không ngoài dự đoán chúng tôi đã thấy bị chói và đang ngủ trên ghế chúng tôi liền tiến lại và đánh thức george cởi trói cho cậu ấy khi cậu ấy tính lại và rất bất ngờ khi thấy tôi và lisbeth ở đây.
-" sao hai cậu lại ở đây" george vừa vui vừa hỏi
-" chúng tôi đến để cứu cậu nên cậu không cần lo lắng nữa"
-" nhưng làm sao các cậu vào được đây và có thể không bị nhìn bởi các camera ở đây"
-" gì chứ ở đây có camera sao tôi bông giật mình nghỉ lại chắc do phòng khá tối nên không thấy camera và có một điểu là nãy giờ sao không thấy bà kia đâu khỗng lẽ....."
Một tiếng mở của thật to làm tôi giật mình quay lại và thấy bà ta và 3 tên đang ngủ say phía dưới
-" khá khen cho hai đứa bây có thể mò tới đây và cứu bạn mình những cũng chỉ tới đây tôi tao đã ở phong kê bên và quan sát quá trình tụi bây qua camera nãy giờ rồi công nhận là một cuộc phiêu lưu khá vui nhộn nhỉ." bà ta vừa đắc ý vừa cười nhạo tôi
-" nếu bà đã xem thú vị như vậy thì trả tiền công sức cho chung tôi đi chứ thưa quý bà in tiền giả" tôi nở một nụ cười nham hiểm nhìn bà ta
-" ồ! thì ra mày cũng biêt chuyện này sao tao cứ nghĩ mày tới đây cứu bạn mày thôi ai mà ngờ mày của biêt chuyện tao in tiền giả"
-" bà thấy được khả năng vẽ Benjamin Franklin của george nên mới bắt anh ta tới đây để in tờ 100 đô đúng không ban nãy tôi cũng đã thấy mấy in và các dụng khác để in tiền giả trong kho rồi "
-" khá khen cho mày là mày thông minh đây nhóc"
Nói xong bà ấy liên sai 1 tiên tay sai của bả lên bắt chúng tôi.
-" bà nghỉ chúng tôi dễ thế cơ à" tôi đắc ý bảo
-" chứ mày nghỉ mày làm gì được tao đây, với cơ thê yếu ớt của một học sinh trung học hay một con nhóc nãy giờ ngôi im re sợ sệt bên cạnh mày."
Nói xong thì tên kia lao vào bắt chúng tôi thì liền bị lisbeth đấm một cú vào bụng đá một cú chân thì tên kia liền bất tỉnh. Bà ta rất bất ngờ về điều đó nó hiện rõ lên khuôn mặt sợ hãi của bà ta.
-" rốt cuộc con nhỏ kia là thứ gì thế hả sao nó có thể đánh gục một người đàn ông mạnh khỏe thể chứ" bà ta sợ hãi và nói
-" À quên tôi chưa giới thiệu với bà cô bạn của tôi người mà nói là im re sợ sệt đây là một cao thủ Taekwondo đai đen đấy với nói cho bà luôn bạn tôi im re không phải gì sợ sệt đâu mà là vì cô ta đang kiềm nén cơn giận dữ đấy tôi chúc bà may mắn khi tiếp nhận tiếp nhận cơn thịnh nộ của cô ấy nhé"
-" tao không tin tao không tin hai đứa bây lên bắt con nhỏ đó về đây cho tao" bà ấy vừa hoảng sợ vừa sai người
Hai tên kia lao lên phía trước cùng nhau nhảy lên định đè lisbeth nhưng cô ấy đã nhanh chóng né ra và đánh hai tên đó một no đòn. Tới giờ tôi vẫn chưa hiểu được làm sao con người thế này mà có thể dỗ được một đứa con nít kia chứ. Lisbeth đánh xong hai tên kia còn tôi thì nhẹ nhàng lại gần người đàn bà kia trói bà ta lại khi bà ta con chưa lấy lại được tâm lí khi thấy lisbeth đánh 3 tên tay sai của bà ta như vậy. Cuối cùng là tôi gọi điện cho một vị cảnh sát có tiếng mà tôi biêt cung như gọi cho gia đình george tới, một vài tiếng sau thì họ cũng tơi theo tôi biêt được qua lời cảnh sát thì bà ta là một tội phạm có tiếng trong in tiền giả vì họa sĩ của bà ta không chịu được áp lực từ bà ta nên đã có ý đinh báo cảnh sát nhưng bị bà ta biết được và sát hại. vì người họa sĩ kia hoàn thành bản vẽ nên bà ta gấp rút tìm người thay thế và thấy được tìm năng của cậu ấý. Gia đình george cảm ơn tôi rất nhiều mẹ của cậu ta đã ôm tôi và khóc nức nở như một đập nước vỡ tung.
-" cháu đã làm rất tốt Arthur" vị cảnh sát mà tôi quen đã vỗ vai tôi và nói
-" không có gì đâu bác cháu chỉ cố hết sức thôi chắc cũng một phần nhờ holmes đã giúp cháu đấy" tôi cười và nói với chú ấy.
_" hahahah cháu vẫn luôn như vây nhỉ Arthur vẫn cuồn holmes như vậy, nhìn cháu ta lại nhớ đến ba cháu một người thích khám phá và phiêu lưu, thôi ta giải phạm nhân về đây tam biệt cháu"
-" tạm biệt chú"
-" chú ấy quen cậu à Arthur" lisbeth hỏi
-" đúng rôi chú ấy tên là Robert là bạn của ba mình nghe nói là chơi chung từ nhỏ chú ấy cũng đang tìm hiểu về cái chêt của ba mình giống mình" tôi nói với vẻ mặt đượm buồn.