webnovel

Chương 450: Yêu sâu tận xương tủy, khó mà thoát ra được (4)

編集者: Nguyetmai

Mạc Bình Giang trầm giọng ra lệnh. Mạc Trọng Huy đứng ở cạnh cửa, khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút phức tạp, buồn bã.

Đường Tĩnh Vi tức giận nói, "Không cần, không cần nó chăm sóc em, em rất ổn."

"Tĩnh Vi, bây giờ không phải là lúc để tức giận."

Đường Tĩnh Vi không nói gì nữa.

Mạc Bình Giang và Mạc Bạch Linh rời đi, phòng bệnh to lớn rộng rãi chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ.

Đường Tĩnh Vi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn hắn.

Mạc Trọng Huy đi đến bên giường bệnh, rót cho bà cốc nước nóng, lấy thuốc bác sĩ kê cho ra.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, nói rất nhẹ nhàng: "Mẹ uống thuốc đi,"

Đường Tĩnh Vi không để ý đến hắn, chỉ hừ một tiếng.

"Mẹ uống thuốc đi. Chuyện sẽ có khả năng xoay chuyển thôi, sức khỏe của mẹ cũng rất quan trọng."

Đường Tĩnh Vi quay đầu lại, lạnh lùng chất vấn, "Trong lòng con còn có cái nhà này sao? Còn có sự tồn tại của mẹ và ba con sao? Có phải là con chỉ mong ba con xảy ra chuyện, chỉ mong nhà họ Mạc chúng ta xong đời không?"

Mạc Trọng Huy cau mày lại, trầm giọng trả lời, "Con hy vọng tất cả mọi người đều ổn."

Chỉ một câu, nước mắt Đường Tĩnh Vi chảy xuống, bà biết trong lòng con trai mình vẫn còn có mình.

"Xin lỗi, không phải là con không muốn cứu ba, chỉ là con không muốn để cho An Noãn chịu tủi thân nữa. Con không muốn kéo An Noãn vào, cô ấy vô tội, cô ấy không hiểu gì cả."

Đường Tĩnh Vi dụi mắt, nhìn thấy con trai như vậy, bà vô cùng đau lòng.

"Mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng con, mẹ quan trọng như ông nội. Con không muốn nhìn thấy mẹ khổ sở, không muốn nhìn thấy mẹ như vậy, con hy vọng mẹ khỏe mạnh. Chỉ cần không liên quan đến đến Noãn Noãn, cái gì con cũng đồng ý làm hết."

Đường Tĩnh Vi ngồi dậy, ôm chặt Mạc Trọng Huy.

"Con trai, xin lỗi, mẹ hiểu lầm con, mẹ nghĩ oan cho con rồi. Mẹ không trách con, con chỉ là quá yêu An Noãn, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách khác, rồi sẽ có kỳ tích."

Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ vai bà, giúp bà ổn định lại.

Đường Tĩnh Vi rất vui vẻ yên tâm, bà phát hiện con trai mình trưởng thành rồi, đã có thể để bà dựa vào bờ vai hắn.

"Huy, có con ở đây, hình như mẹ không sợ cái gì nữa."

Mạc Trọng Huy cho bà uống thuốc, tâm tình Đường Tĩnh Vi đã tốt hơn rất nhiều. Bà nằm ở trên giường kể cho hắn nghe chuyện lúc hắn còn bé.

"Lúc còn bé con rất ngoan, trắng trẻo, ngũ quan rất thanh tú, giống như con gái. Mẹ đã từng mua quần áo con gái cho con, từng mặc váy cho con, đáng yêu vô cùng. Lần nào dẫn con ra ngoài, các bạn cũng đều hỏi là con trai hay con gái, mẹ luôn lừa gạt người khác nói là con gái. Sau đó con dần dần lớn lên, ngũ quan cũng hoàn thiện, vô cùng khôi ngô tuấn tú, mẹ thích nhất là đưa con ra ngoài uống trà với bạn, thích nghe người khác khen ngợi con, cảm thấy vô cùng hãnh diện."

Đường Tĩnh Vi nhớ lại rất nhiều chuyện thú vị lúc hắn còn nhỏ, hình như đã rất nhiều năm hai mẹ con không mở lòng nói chuyện với nhau như vậy rồi.

Kể từ năm hắn đến Giang Thành, đi một cái là tận bảy năm. Sau đó mặc dù hắn đã quay về, nhưng càng ngày càng ít nói, bọn họ cũng càng ngày càng xa cách.

Sống ở cùng một thành phố nhưng lại vô cùng ít cơ hội gặp nhau. Bà luôn rất nhớ hắn, gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn luôn mượn cớ công việc bận rộn, không muốn về nhà.

Đường Tĩnh Vi nắm chặt tay hắn, cảm khái nói: "Huy, mẹ còn nhớ lúc con mới chào đời, con chỉ nặng ba cân. Con nhỏ xíu nằm ở bên cạnh mẹ, mẹ thật sự không dám tin nhóc con này đã ở trong bụng mẹ mười tháng. Sinh mệnh thật là thần kỳ! Loáng một cái con đã hơn ba mươi tuổi, mẹ cũng già rồi, gần đây mắc rất nhiều bệnh vặt vãnh, cứ đến ngày trời mưa là toàn thân đau nhức, nói không chừng ngày nào đó sẽ vào quan tài. Huy, sau này con có thời gian phải ở bên mẹ nhiều hơn đấy."

Mạc Trọng Huy mím môi, không nói ra được cảm giác trong lòng.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông du dương cắt đứt cuộc trò chuyện của hai mẹ con

Đường Tĩnh Vi không vui nhướng mày, thấp giọng hỏi, "Là An Noãn à? Con về đi, mẹ ở một mình không sao, còn có người giúp việc."

Mạc Trọng Huy có chút do dự.

Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, than thở: "Nuôi con trai lớn rồi sẽ thành của người khác, mẹ chỉ hy vọng thỉnh thoảng con có thể về nhà với mẹ, như vậy là đủ rồi."

"Ngày mai con sẽ đến thăm mẹ!"

Cuối cùng Mạc Trọng Huy vẫn rời khỏi bệnh viện, Đường Tĩnh Vi im lặng lau nước mắt. Con trai có hiếu thuận thế nào cuối cùng cũng là của con dâu, không phải là của bà nữa.

An Noãn thấy đã sắp đến mười hai giờ rồi, nhịn đến bây giờ mới dám gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, nhưng người này lại không nghe điện thoại của cô, trong lòng cô tự dưng có chút buồn phiền.

Cô đang nghĩ, có phải là Mạc Trọng Huy có được cô rồi nên không quý trọng cô nữa không?

Chỉ một lát sau, chuông điện thoại vang lên là Mạc Trọng Huy gọi đến. An Noãn rất muốn giận dỗi không nghe điện thoại của hắn, nhưng vẫn không nhịn được, ấn nút trả lời.

"Mạc Trọng Huy, anh đang ở đâu thế?"

"Anh đang trên đường về. Muốn ăn khuya gì không, anh mua về cho em."

"Không cần, em không muốn ăn gì cả, anh mau về đi."

"Vậy được, đợi anh."

Nói chuyện đơn giản xong hai người cũng cúp điện thoại. An Noãn chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng. Vì quá quan tâm nên ngay cả giọng điệu của hắn cô cũng sẽ chú ý.

Một lát sau Mạc Trọng Huy về đến nhà, hắn tìm được An Noãn ở trong phòng sách, lúc này cô đang rất chuyên chú lật xem tạp chí.

"Mấy giờ rồi, sao em còn không ngủ đi?" Hắn cau mày hỏi.

An Noãn bình thản trả lời, "Có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều, bây giờ không ngủ được. Anh qua đây tham khảo giúp em một chút. Em đã chọn tác phẩm của mấy nhà thiết kế rồi, anh xem cái nào đẹp hơn, em muốn bắt đầu liên lạc."

"Để ngày mai rồi xem đi, bây giờ đã muộn lắm rồi."

Ngực An Noãn hơi thắt lại, cô cắn môi nói, "Em đã chọn xong mấy cái rồi, anh xem một cái là được, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu."

Mạc Trọng Huy đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh xem tác phẩm của nhà thiết kế này đi, váy cưới anh ta thiết kế tương đối trang nhã tự nhiên, đã giành được rất nhiều giải thưởng thiết kế lớn cấp thế giới, anh cảm thấy thế nào?"

Mạc Trọng Huy nhìn một cái, trả lời đơn giản, "Cũng không tệ."

An Noãn lại đưa cho hắn xem mấy bức nữa, "Nhà thiết kế này, tác phẩm của anh ta tương đối táo bạo, em rất thích, đến lúc đó em muốn mời anh ta làm nhà thiết kế chính."

Mạc Trọng Huy khẽ cau mày lại, thản nhiên nói, "Đổi cái khác đi, cái này không được."

"Vì sao lại không được, em thấy váy cưới lễ phục anh ta thiết kế đều rất đẹp, rất đặc sắc."

Mạc Trọng Huy đột nhiên gắt gỏng, "Anh nói không được là không được, chúng ta kết hôn, em tưởng là làm gì, lộ lưng ra là muốn cho ai xem hả?"

An Noãn bị sự tức giận bất ngờ của hắn dọa giật mình, vô tội nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống.

Bầu không khí lập tức trở nên có chút ngột ngạt gượng gạo, không khí dường như có thể khiến người ta ngạt thở.