webnovel

Chương 388: Kiên định yêu nhau (4)

編集者: Nguyetmai

"An Noãn, lúc này chúng ta có con là một lựa chọn sáng suốt, có lẽ bác hai em sẽ niệm tình đứa bé mà tác thành cho chúng ta."

"Sẽ như vậy sao?" An Noãn nghi ngờ.

Giọng nói trầm mạnh của Mạc Trọng Huy vang lên bên tai cô, "Cho dù bác ấy có tác thành hay không, anh vẫn muốn có con, con của chúng ta."

An Noãn co người vào trong lòng hắn, vùi đầu sâu hơn, dịu giọng nói, "Em sợ, em sợ nếu lại có con, em vẫn không bảo vệ được nó."

"Đồ ngốc, sẽ không đâu, anh cũng sẽ không để cho bất cứ ai làm hại em nữa."

Hôm sau vừa mới sáng sớm, An Noãn đã bảo Mạc Trọng Huy đưa cô về nhà họ Thẩm. Nhìn cô không mở nổi mắt, hắn vô cùng đau lòng, còn rất tự trách. Ham muốn hưởng lạc của hắn khiến cô mệt như vậy.

Dừng xe ở bên ngoài, Mạc Trọng Huy giơ tay vuốt tóc cô, dặn dò, "Ăn sáng với ông ngoại em xong, về phòng nghỉ ngơi nhé."

An Noãn le lưỡi một cái, hậm hực, "Không cần anh quan tâm."

An Noãn cẩn thận đi vào phòng, nhìn thấy ông cụ Thẩm lại đã ngồi ở phòng ăn rồi.

 Trái tim cô run lên, bước chân lập tức cứng lại.

 "Bảo nó vào ăn sáng cùng đi." Ông cụ Thẩm không vui hừ lạnh.

 An Noãn nhăn nhó, khó xử.

 "Còn không đi mau, đã đến rồi, ăn xong hãy đi."

 An Noãn ảo não chạy ra ngoài.

 Mạc Trọng Huy đã rời đi, từ xa thấy An Noãn đang đuổi theo xe, hắn quay đầu lại.

 An Noãn chạy thở hổn hển, Mạc Trọng Huy xuống xe đỡ lấy cơ thể đứng không vững của cô, cau mày nói, "Chạy nhanh như vậy làm gì, có chuyện gì gọi điện thoại không được à?"

 "Ông... ông ngoại... bảo anh... vào nhà cùng ăn sáng."

 Mạc Trọng Huy xe lái vào nhà họ Thẩm.

Mặc dù ông cụ Thẩm mềm lòng mời hắn ăn sáng, nhưng sắc mặt rất khó coi.

 Mạc Trọng Huy rất thân mật gọi "ông ngoại", ông cụ Thẩm chỉ hừ mũi một cái.

 An Noãn không nhịn được oán trách, "Ông ngoại, không phải ông bảo cháu gọi anh ấy vào ăn sáng sao, sao ông lại phớt lờ không để ý đến người ta thế?"

 Ông cụ Thẩm khó chịu hừ lạnh, "Đối với người ngày nào cũng lừa cháu ngoại ông ra ngoài, ông còn phải mặt mày vui vẻ chào đón à?"

 An Noãn bĩu môi lúng túng. Mạc Trọng Huy cũng ngượng ngùng.

 Ông cụ Thẩm tự tay múc cháo cho An Noãn, lạnh lùng nói, "Mau ăn đi, ăn xong đi lên ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho tốt."

 Sau đó ông lại quay sang Mạc Trọng Huy, cảnh cáo, "Lần sau nửa đêm canh ba còn bắt người đi, xem ông có đánh gãy chân cháu không."

 "Ông ngoại!" An Noãn hờn dỗi.

 Ông cụ Thẩm lại hừ mũi, càng khó chịu hơn, "Sao hả, ông nói một câu cháu đã đau lòng rồi à, y như mẹ cháu ấy, bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội, ông còn có thể đánh gãy chân nó thật à?"

 An Noãn cười, "Cháu biết ông ngoại sẽ không làm vậy đâu, ông ngoại thương chúng cháu nhất."

 Ba người hòa thuận ăn sáng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi xe.

 An Noãn nhìn Mạc Trọng Huy, lại nhìn ông cụ Thẩm, giọng nói run rẩy, "Sớm như vậy, sẽ là ai chứ?"

 An Noãn vừa dứt lời, Thẩm Diệc Minh đã đi vào.

 Sắc mặt ông vốn mệt mỏi, lúc nhìn thấy Mạc Trọng Huy thì lập tức trở nên xanh mét.

 "Tại sao cậu lại ở đây?"

An Noãn vừa định giải thích, ông cụ Thẩm đã trầm giọng nói, "Là ba bảo Huy đến nhà ăn cơm, đánh cờ với ba."

Thẩm Diệc Minh nghi ngờ nhìn An Noãn một cái.

Ông cụ Thẩm không vui, "Sao thế, đến lời ba con cũng không tin à? Cho dù ở bên ngoài địa vị của con thế nào, con vẫn là con trai ba."

Thẩm Diệc Minh mím môi, lạnh lùng nói với An Noãn, "Ăn sáng xong đến phòng sách của bác."

Thẩm Diệc Minh không quay đầu lại đi lên tầng.

 An Noãn cầu cứu nhìn về phía ông cụ Thẩm.

 Ông cụ Thẩm vuốt tóc cô, khích lệ, "Yên tâm đi, ở trong nhà này, ông ngoại vẫn có thể bảo vệ cháu."

 An Noãn đặt bát đũa trong tay xuống, định lên tầng, Mạc Trọng Huy kéo tay cô lại, nghiêm túc nói, "Anh đi cùng em."

 Ông cụ Thẩm lạnh lùng nói, "Huy, cháu cứ về trước đi, lúc này vẫn chưa thích hợp để thẳng thắn, đừng để chuyện trở nên hỏng bét hơn."

 An Noãn khẽ gõ cửa phòng sách, đẩy cửa đi vào, bê đồ ăn sáng nóng hổi trong tay.

 "Bác, bác về sớm như vậy, nhất định là vẫn chưa ăn sáng đúng không."

 An Noãn đặt bữa sáng trước mặt ông.

 "Không phải bác nói ngày mai mới về à? Sao hôm nay đã về rồi?"

 Thẩm Diệc Minh hừ lạnh, "Biết ngày mai bác mới về, cho nên cháu to gan hẹn Mạc Trọng Huy đến nhà à?"

 "Không phải như bác nghĩ đâu, là ông ngoại bảo anh ấy đến nhà ăn cơm, cháu không biết mà, oan quá!"

 Thẩm Diệc Minh híp mắt nhìn cô.

"Thật sự là ý của ông ngoại, không liên quan đến cháu."

"Bác, không phải bác nói rất nhiều việc sao? Sao đã về rồi?"

 Thẩm Diệc Minh vừa ăn sáng, vừa nói nhỏ, "Hôm qua cháu gọi điện thoại nói nhớ bác, bác liền hủy hết tất cả lộ trình, chạy suốt đêm về."

 An Noãn hít một hơi, "Bác, bác đùa phải không?"

 "Là thật. Nào, qua đây để bác xem xem."

 An Noãn đi đến trước mặt ông, tâm tình phức tạp.

 Thẩm Diệc Minh nắm tay cô, nghiêm túc nói, "Nhóc con, bác không quan tâm bây giờ cháu và Mạc Trọng Huy là thế nào, bác nhất định phải nói cho cháu biết, cháu và nó hoàn toàn không có khả năng đâu, nếu như cháu vẫn cần người bác này thì cắt đứt hẳn với nó đi."

 "Tại sao? Không thể ở bên nhau, ngay cả làm bạn cũng không được à?"

 "Đừng có nói bạn bè với bác, giữa nam và nữ không có tình bạn đơn thuần. Bác đang lựa chọn giúp cháu, tìm được ai thích hợp sẽ sắp xếp cho cháu gặp mặt."

 Thẩm Diệc Minh vốn vẫn muốn giữ cô lại ở bên cạnh mấy năm, nhưng thấy Mạc Trọng Huy có sự uy hiếp lớn như vậy, ông biết không thể đợi thêm nữa.

 "Tại sao bác lại ghét Mạc Trọng Huy như vậy? Trước kia không như thế."

 Thẩm Diệc Minh phiền não, "Không có nhiều tại sao như vậy, cháu chỉ cần biết cháu và nó không thể ở bên nhau thôi."

"Cháu biết không nên hỏi nhiều chuyện giới chính trị quan trường, nhưng cháu muốn biết, có phải bác định xử lý nhà họ Mạc không?"

 Thẩm Diệc Minh khẽ híp mắt lại, lạnh lùng hỏi, "Là ai nói những điều này cho cháu biết? Cháu và Mạc Trọng Huy thật sự ở bên nhau rồi à?"

 "Không, là anh họ nói cho cháu biết."

"Thằng nhóc tự cho mình là đúng đó." Thẩm Diệc Minh khó chịu hừ một tiếng, cầm lấy tay cô, nói sâu xa, "Quan trường rất phức tạp, vài ba câu không nói rõ được, cháu cũng không cần hỏi. Cháu chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh bác, để bác bảo vệ cháu là được rồi."