webnovel

Chương 296: Giành em về (3)

編集者: Nguyetmai

"Các cháu cứ nói chuyện trước đi, ông đem bức tranh về phòng sách cất."

Ông cụ nhìn thấy bức tranh chữ thì giống hệt như đứa trẻ thấy kẹo vậy, vô cùng vui vẻ.

Sau khi ông cụ đi về phòng sách, An Noãn nhịn không được chế giễu, "Anh đúng là càng ngày càng biết nịnh nọt rồi."

Mạc Trọng Huy buồn bực, "Anh lấy lòng ông như vậy là vì ai chứ?" Đề tài câu chuyện lại đột nhiên chuyển hướng, "Tại sao không nghe điện thoại của anh?"

"Tại sao anh phải nghe điện thoại của anh?" An Noãn hất cằm lên, không hề khách sáo hỏi ngược lại hắn.

"Xem ra lần sau anh chỉ còn cách gọi điện cho ông, nhờ ông chuyển máy cho em thôi."

"Mạc Trọng Huy!"

Hắn thở nhẹ một cái, đưa tay ra ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ bên tai cô, "Chúng ta cũng đã từng xa nhau bốn năm rồi vậy mà vì sao mới có hai ngày không gặp anh lại nhớ em đến vậy, nhớ sắp điên rồi. Nếu như ông không gọi điện cho anh, anh còn định tối hôm nay sẽ nửa đêm xông vào nhà họ Thẩm nữa đấy."

An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, "Anh đúng là biến thái."

Hắn cười nhẹ, "Đúng vậy, bởi vì em, anh thật sự là càng ngày càng biến thái rồi, em nói anh nên làm sao đây?"

"Có thể làm gì chứ, đi bệnh viện tâm thần chữa trị đi, vừa hay có thể làm bạn với Hà Tư Kỳ."

An Noãn nói xong, sắc mặt Mạc Trọng Huy liền trầm xuống, có lẽ Hà Tư Kỳ đã trở thành vết thương trong đáy lòng hắn.

An Noãn nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy cũng tức giận hừ lạnh nói, "Sao rồi, tôi nhắc đến Hà Tư Kỳ thì anh liền tức giận à?"

Hắn lại thở dài, nhỏ nhẹ nói với cô, "Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, nói cho anh biết, hai ngày nay em ở nhà đã làm những gì rồi?"

An Noãn cười lạnh hai tiếng, cực kỳ châm chọc nói, "Mạc Trọng Huy, đừng có mơ tưởng muốn trở thành người đàn ông của tôi có được không? Quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa tốt đến mức mà tôi cần phải báo cáo cho anh biết tôi đã làm gì trong ngày đâu! Thôi cái chứng hoang tưởng của anh đi!"

Ngón tay thon dài của Mạc Trọng Huy ra sức ấn lên mi tâm, ban đầu vẻ mặt hắn khá thoải mái, lúc này lại có hơi phức tạp, sắc mặt bỗng chốc cũng trở nên tái mét.

Bên ngoài vang lên hai tiếng còi xe, An Noãn đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

Xe của Thẩm Diệc Minh dừng lại, lính cảnh vệ giúp ông ta kéo cửa xe, ông bước xuống, chiếc áo khoác dài màu đen làm cho dáng người ông càng trở nên cao to hơn nữa. Lúc bác hai cô còn trẻ chắc hắn cũng đã thu hút bao nhiêu thiếu nữ rồi.

Lúc này Thẩm Diệc Minh nhìn thấy An Noãn đứng cạnh cửa, khóe miệng ông nhếch lên, giữa hai trán đều là ý cười, làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp.

"Bác hai." An Noãn thân thiết gọi ông một tiếng rồi chạy lên phía trước đón ông.

Thẩm Diệc Minh dừng bước, bàn tay to của ông vén qua sợi tóc của cô bị gió thổi, cánh tay dài của ông ôm cô vào trong lòng.

Không lâu trước đây, mỗi lần ba cô đi làm trở về, An Noãn cũng đều đứng cạnh cửa đón ba như vậy.

"Con nhóc này, hai ngày nay ở nhà có ngoan không hả?"

An Noãn kéo cánh tay ông, cô nói chắc nịch, "Cháu rất ngoan, mỗi ngày đều chơi cờ cùng ông ngoại, xem tin tức, tập thể dục."

Thẩm Diệc Minh vỗ đầu cô khen ngợi, ông cười nói, "Ngoan lắm."

Buổi tối, tất cả mọi người trong nhà đều đã về hết, anh họ cả cũng mang theo con nhỏ của anh về, sự xuất hiện của Thẩm Tử Mặc luôn làm cho cả nhà càng thêm rộn ràng.

An Noãn nhìn thấy nó thì không kìm được mà nhớ đến Tảo Tảo.

Thẩm Tử Mặc so với Tảo Tảo thì hoạt bát hiếu động hơn nhiều, Tảo Tảo thì yên tĩnh hơn. Thẩm Tử Mặc đi đến đâu cũng đều mang theo xe hơi, máy bay điều khiển từ xa, trong nhà không có góc nào mà nó không bay tới. Tảo Tảo lại thích chơi xếp gỗ, xếp hình. Lúc cô và Lâm Dịch Xuyên bận rộn, Tảo Tảo luôn có thể yên tĩnh ngồi một mình trên sàn nhà chơi một mình. Chăm sóc Tảo Tảo không cần phải tốn chút sức nào.

Thỉnh thoảng nhìn thấy những đứa trẻ khác hoạt bát vui tươi, vừa cười vừa nói, An Noãn sẽ luôn tự trách mình, có phải là mình đã thiếu quan tâm đến Tảo Tảo, có phải là thời gian cô dành cho nó không đủ nên mới khiến cho nó luôn giữ mọi chuyện trong lòng, không thích nói chuyện, không thích giao lưu với người khác. Lâm Dịch Xuyên luôn an ủi cô, cá tính con người là do trời sinh.

"Cô ơi, cô có tin là cháu có thể để cho máy bay bay cao tới từng này không?"

Thẩm Tử Mạc đứng nhón ngón chân lên cho cao hơn đỉnh đầu nó một chút.

An Noãn ngồi xổm xuống, sờ lên đầu thằng bé, cười nói, "Thật sao? Vậy cháu bay cho cô xem xem."

Cậu nhóc đắc ý nhấn công tắc điều khiển, chiếc máy bay bay lên, càng bay càng cao.

"Cô ơi, cháu còn có thể làm cho nó bay trở lại đây."

Cậu nhóc đè nút điều khiển, cơ thể cậu cũng đong đưa theo, miệng còn bắt chước theo âm thanh của máy bay.

An Noãn nhìn ngắm dáng vẻ vui vẻ của nó, đột nhiên trong lòng cô lại co thắt đau đớn. Tảo Tảo của cô vốn đã hướng nội, rất hiếm khi thấy được nụ cười trên mặt nó, cô rời đi cũng không biết có để lại nỗi ám ảnh trong lòng nó không.

Đột nhiên, máy bay điều khiển mất khống chế bay về hướng An Noãn, cô không kịp né tránh, chỉ có thể theo phản xạ có điều kiện mà lấy tay chắn lại, mu bàn tay bị đập mạnh vào làm máu từ lòng bàn tay chảy ra.

An Noãn đau đến mức chân mày nhíu chặt lại một chỗ, rít lên một tiếng.

Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng động liền nhao nhao chạy qua.

Cậu nhóc bị dọa đã khóc lên rồi, nó liên tục xin lỗi An Noãn, "Cô ơi, xin lỗi, cháu không có cố ý đâu."

An Noãn nhịn đau, cô dùng một cánh tay khác vuốt tóc nó cười nói, "Không sao đâu, cô không trách cháu."

Ông cụ rất căng thẳng, vẻ mặt u ám, bước chân ông run rẩy chạy qua nắm lấy tay An Noãn kiểm tra.

"Ông ngoại, không sao đâu, ông đừng lo lắng."

Ông cụ giận lên trừng mắt nhìn cô đau lòng nói, "Vết thương lớn như vậy còn nói là không sao, mau đi gọi bác sĩ tới đây."

"Ông ngoại, để cháu, cháu đưa cô ấy về phòng bôi thuốc." Giọng nói của Mạc Trọng Huy vô cùng lạnh lẽo, từ vẻ mặt của hắn không thể nhận ra được cảm xúc của hắn vào lúc này là như thế nào.

Mạc Trọng Huy đưa cô trở về phòng, cửa phòng khép lại, hắn hoảng loạn đi tìm ngăn tủ đựng thuốc, có mấy ngăn kéo hắn còn cần phải tìm đến hai ba lần.

Thấy bộ dạng luống cuống tay chân của hắn, An Noãn khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói, "Tủ đựng thuốc ở trong phòng tắm."

Mạc Trọng Huy lao vào phòng tắm, tìm hộp đựng thuốc đem ra. Hắn ngồi bên cạnh An Noãn, nắm lấy tay cô, cực kỳ cẩn thận giúp cô xử lý vết thương.

Nhìn thấy chân mày hắn cau chặt như vậy, lâu như vậy cũng không hề giãn ra, An Noãn không nhịn được nói, "Không đau đâu, không cần lo lắng."

Vết thương to như vậy, có đau hay không, hắn còn có thể không biết sao.

Nếu như người làm cô bị thương không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện thì hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người đó.

Mạc Trọng Huy giúp cô xử lý xong vết thương rồi vẫn nắm lấy tay cô không chịu buông ra.

An Noãn cố gắng rút tay lại, cô đứng dậy, lạnh lùng nói, "Anh ra ngoài đi, bỗng nhiên tôi rất nhớ con trai tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho nó."

Chân mày của Mạc Trọng Huy còn chưa kịp giãn ra thì lúc này lại càng cau chặt lại hơn nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt sâu hút dường như đã nhiễm một tầng hơi nước làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng.

"An Noãn, em cứ nhất định phải như thế này sao?" Giọng hắn mang theo nhàn nhạt đau thương.