webnovel

Chương 113: Đồng quy vu tận (1)

編集者: Nguyetmai

Hà Tư Kỳ vừa nghe nói thế liền đanh mặt lại nói, "Trợ lý Trương, giờ ngay cả bà Mạc mà anh cũng không để vào mắt sao?"

"Tôi không có ý như vậy, chỉ là…"

Đường Tĩnh Vi cười nói, "Trợ lý Trương, cậu cũng đừng cảm thấy khó xử, nếu Trọng Huy trách tội, có tôi đỡ cho cậu. Lần này tôi về Giang Thành là vì muốn gặp người con gái đó, yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô ta đâu."

Trương Húc buồn phiền, nếu tiếp tục từ chối, chỉ sợ Đường Tĩnh Vi sẽ trở mặt với cậu ta. Hết cách, cậu ta chỉ có thể lái xe đến biệt thự của An Noãn, tìm cơ hội gọi điện cầu cứu ngài Mạc.

Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Hà Tư Kỳ tái mét mặt.

Mạc Trọng Huy vẫn quan tâm người phụ nữ này, căn biệt thự này quả thật không ít tiền, tu sửa rất tráng lệ, không thể so sánh với căn của cô ta. Nhìn thấy chiếc xe đua màu đỏ ở bên ngoài, cô ta lại càng siết chặt tay hơn.

Trương Húc mời họ ngồi vào phòng khách, tự mình đi lên lầu tìm An Noãn.

An Noãn đang đọc sách ngoài ban công, không ngờ Trương Húc lại đột nhiên đến, lạnh nhạt hỏi, "Trợ lý Trương, ngài Mạc của anh lại dặn dò gì à?"

Trương Húc nghiêm túc nói, "Cô An, có khách đến nhà, muốn gặp cô."

"Khách nào?"

"Mẹ của ngài Mạc"

An Noãn ngẩn người ra.

"Cô An, cô đừng sợ, cô xuống trước đi, giờ tôi sẽ gọi cho ngài ấy luôn."

"Không cần đâu, không cần gọi cho anh ta, mẹ của anh ta tìm tôi còn có chuyện gì được nữa, chẳng phải chỉ là muốn tôi tránh xa con trai bà ấy ra thôi sao, để tôi xuống nói chuyện với bà ấy."

An Noãn thay quần áo đi xuống nhà, thấy Đường Tĩnh Vi và Hà Tư Kỳ trong phòng khách. Bà Mạc trông sang trọng y như lời đồn, quả thật rất quý phái cao sang, khí chất không tầm thường, gương mặt trẻ trung này dường như không hề có dấu tích của năm tháng, chả trách Mạc Trọng Huy lại có gương mặt khiến người khác đố kỵ.

Đường Tĩnh Vi thấy An Noãn liền đánh giá kĩ càng một lượt, bà có chút kích động hỏi, "Cô chính là cô An? Có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?"

An Noãn thấy hơi kỳ lạ, lạnh nhạt nói, "Không ạ, cháu chưa từng gặp cô."

"Cô An có từng đến Bắc Kinh không? Liệu có phải chúng ta đã tình cờ gặp nhau ở Bắc Kinh rồi không nhỉ?"

An Noãn lại lắc đầu, "Cháu chưa từng đến Bắc Kinh, chắc cô Mạc nhận lầm người rồi."

An Noãn giống như bao người, đều có suy nghĩ muốn tới thủ đô, nhưng mỗi lần ba cô dẫn đi du lịch cũng sẽ không đến Bắc Kinh.

Hà Tư Kỳ có chút ngạc nhiên, khoác tay Đường Tĩnh Vi ngồi xuống, nhắc nhở bà, "Dì Đường, nói chuyện chính với cô ta đi."

Vẻ mặt Đường Tĩnh Vi có chút mơ hồ, cứ có cảm giác cô gái này rất quen mặt, nhưng bà lại không nhớ nổi đã từng gặp nhau ở đâu.

"Cô An, mời ngồi."

An Noãn ngồi xuống đối diện hai người.

Đường Tĩnh Vi chỉnh đốn lại tâm trạng, nghiêm túc hỏi, "Cô An và Trọng Huy nhà tôi bên nhau bao lâu rồi?"

"Chúng tôi chưa từng ở bên nhau."

Đường Tĩnh Vi ngẩn người ra, Hà Tư Kỳ liền nhảy dựng lên, to tiếng, "An Noãn, cô đừng giả vờ nữa! Cô và anh Trọng Huy không ở bên nhau, vậy sao cô lại sống ở đây? Trước mặt dì Đường, cô cũng không dám nói sự thật? Cô dụ dỗ anh Trọng Huy, hại chết đứa con của tôi, bây giờ cô còn dùng thân thể của mình mê hoặc anh ấy! An Noãn, cô không dám thừa nhận những chuyện này sao?"

An Noãn cười lạnh, đáp, "Nếu như là do tôi làm, không có gì mà tôi không dám thừa nhận cả. Hà Tư Kỳ, sao cô không nói đi, ba năm trước, cô và Mạc Trọng Huy đã hợp tác với nhau thế nào để hại chết ba tôi, đưa tôi vào trại giam? Nhưng phàm là đàn bà con gái có chút tôn nghiêm, liệu có ai sống chết bám lấy Mạc Trọng Huy như cô không?"

Đường Tĩnh Vi cau mày, hỏi, "Ý của cô An là, cô không tình nguyện sống ở đây sao?"

"Đúng vậy, Mạc Trọng Huy nhốt tôi ở đây, lúc nào tôi cũng muốn rời khỏi đây. Chỉ cần Mạc Trọng Huy mở lời, tôi không muốn ở đây một giây phút nào hết."

Mạc Trọng Huy nhận được điện thoại của Trương Húc liền phóng xe về nhà, đúng lúc nghe được câu nói đó.

Hắn đứng ngây ra, tay chân lạnh cóng.

Hà Tư Kỳ tinh mắt nhìn thấy Mạc Trọng Huy, tiến về phía trước khoác lấy tay hắn, "Anh Trọng Huy, anh cũng nghe thấy rồi đấy, An Noãn vốn không yêu anh, nếu như cô ta đã muốn rời xa anh như vậy, tại sao anh còn giữ cô ta ở bên cạnh chứ?"

Mạc Trọng Huy ra sức đẩy cô ta ra, đi đến bên cạnh Đường Tĩnh Vi, vô cảm nói, "Mẹ, con từng nói con không muốn mẹ đến quấy rầy cuộc sống của con ở Giang Thành."

"Trọng Huy, con có thái độ gì vậy hả? Con nói chuyện với mẹ bằng cái thái độ đó đấy à?"

"Mẹ, con xin lỗi, con xin mẹ về Bắc Kinh đi, con không có thời gian tiếp mẹ."

Mạc Trọng Huy nói xong liền nắm lấy tay An Noãn, ra sức kéo cô lên lầu.

Hà Tư Kỳ châm dầu vào lửa, khoác lấy tay Đường Tĩnh Vi an ủi, "Dì Đường, dì thấy chưa? Anh Trọng Huy đã chiều chuộng người phụ nữ đó lắm rồi. Giờ trong mắt anh ấy chẳng có ai nữa hết, chỉ có mình An Noãn thôi."

Đường Tĩnh Vi sầm mặt xuống, than thở nói, "Dì không quan tâm thái độ nó nói chuyện với dì, nhưng nếu như ngày nào đó ông nội tới đây, chỉ sợ cô An này sẽ phải chịu trận."

"Dì Đường, sao dì còn lo lắng cho An Noãn thế? Dì quên là cô ta đã hại chết đứa con của cháu, cháu của nhà họ Mạc rồi sao?"

Đường Tĩnh Vi vỗ nhẹ vào vai Hà Tư Kỳ, nghiêm túc nói, "Tư Kỳ, chắc là hiểu lầm thôi, cô An này có vẻ không xấu như cháu đã nói."

"Dì Đường, dì bị vẻ ngoài thuần khiết của cô ta lừa rồi, cô ta chính là một kẻ khốn kiếp."

Đường Tĩnh Vi nhíu mày, lạnh lùng nói, "Tư Kỳ, con gái nói chuyện phải chú ý một chút."

Hà Tư Kỳ mím môi, trong lòng không phục.

"Dì Đường, dì định tha cho An Noãn như vậy sao?"

Đường Tĩnh Vi nhàn nhạt cười nói, "Con trai dì thích cô ấy như vậy, dì còn có thể làm gì được? Năm xưa chuyện của chị cháu đã khiến dì hối hận lắm rồi. Mấy năm nay, dì luôn nghĩ, nếu như năm xưa dì có thể đứng về phía chúng, nói vài câu trước mặt ông nội, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra, quan hệ giữa Trọng Huy và dì cũng sẽ không đến mức này."

"Dì Đường, dì muốn ủng hộ hai người họ sao?"

Đường Tĩnh Vi vỗ vào cô ta cười nói, "Tư Kỳ, cháu đừng căng thẳng như vậy, tình cảm là chuyện của hai người, chúng ta cũng đều thấy được sự bài xích của cô An đối với Trọng Huy, con đường sau này đi như thế nào thì phải dựa vào họ. Dì cũng biết cháu rất yêu Trọng Huy, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được."

An Noãn bị Mạc Trọng Huy kéo về phòng, hắn rất mạnh tay khiến cổ tay của cô bị nắm đỏ cả lên.

"Buông tôi ra, đau!" An Noãn hất tay hắn ra, tức giận ngồi xuống giường.

Mạc Trọng Huy day day trán, biết rõ rằng cô ở bên cạnh mình là vì bị ép, nhưng khi tận tai nghe thấy cô nói như vậy, hắn vẫn thấy đau lòng không thôi.

Có nhiều chuyện không nói rõ thì có thể xem như chưa hề xảy ra, cho dù đó chỉ là tự lừa mình dối người thôi cũng được.