Nhưng mà ngay lúc này đây, phượng hoàng lửa đen và sinh vật khủng bố trong mây đen cũng không dám đi tới, đương nhiên Hàn Sâm càng không thể đi qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn thánh huyết rơi xuống mặt cát.
Gào!
Tê giác trắng ngửa mặt lên trời gào thét thêm lần nữa, da thịt trên người nứt toác như núi lở, máu tuôn xối xả chảy vào cát đen.
Hàn Sâm nhìn mà khao khát thẫn thờ, con tê giác này quá khổng lồ, cảnh tượng đó giống như tòa núi cao đổ nát, máu tươi chảy xuôi theo núi ngọc.
Gào!
Máu thịt của tê giác trắng dần tan vỡ, loáng thoáng còn nhìn thấy xương trắng, từng dòng từng dòng thánh huyết như thác nước chảy ra từ cơ thể, tiếng rống kia như chứa đựng sự thống khổ, đến tan nát cõi lòng.
"Biết vậy sao lại tham ăn thế, cuối cùng lại phải rơi vào kết cục tan xác thế này." Hàn Sâm thầm than trách, hắn nghĩ con tê giác này sắp tàn đời thật rồi, không thể sống nổi nữa.
Ầm ầm!
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください