webnovel

Siêu cấp gen thần

Tiến vào thời đại vũ trụ, trình độ khoa học kỹ thuật của con người đã phát triển đến mức vô cùng cao, cuối cùng cũng đã nắm được kỹ thuật dịch chuyển không gian. Nhưng sau khi con người thử tiến hành dịch chuyển thì lại hoảng sợ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không dịch chuyển đến tương lai, cũng chẳng thể ngược dòng quay về quá khứ. Thậm chí cũng không thể dịch chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác được, vì ở đầu bên kia của trạm dịch chuyển không gian lại là một thế giới khác hẳn. Đó là thế giới mà con người hoàn toàn không thể tưởng tượng được, trong thế giới này, tất cả khoa học kỹ thuật đều thành phế thải. Vùng đất được thần bảo hộ với vô số dị sinh vật khủng bố hoành hành, con người bắt đầu tiến hóa với tốc độ nhanh đến mức khoa học không cách nào lý giải được, mở ra kỷ nguyên mới huy hoàng nhất, sáng chói nhất. Từ một kẻ nhỏ yếu trong thành bảo hộ Cương Giáp, Hàn Sâm dựa vào kỳ ngộ và sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình từng bước vươn lên, trở thành cường giả mà người người ngưỡng mộ, viết lên trang sử hào hùng của riêng mình...

Twelve-Winged Dark Seraphim · 東方
レビュー数が足りません
1319 Chs

Chương 18: Sinh vật biến dị

編集者: Nguyetmai

Tần Huyên nhíu mày hỏi: "Anh đi vào trong làm gì?"

Hàn Sâm vừa tiếp tục vào sâu hơn vừa nói: "Chờ tôi nhặt xác con Bọ Cạp Độc Tinh biến dị kia về xong sẽđưa cô ra động Không Đáy."

Tần Huyên nhìn Hàn Sâm, lấy làm khó hiểu: "Bên trong có rất nhiều Bọ Cạp Độc Tinh, anh không cần dùng nhang Long Diên sao?"

"Đàn ông đích thực không cần đốt nhang xông hương."

Hàn Sâm đãđi sâu vào hang, chỉ một lát sau, hắn đã xách một con Bọ Cạp Độc Tinh lớn dài hơn ba mươi centimét trông như một khối ngọc xanh nước biển lớn.

Tần Huyên nhìn hắn một lúc, sau đó thở dài hỏi: "Tôi mắc mưu anh rồi, Bọ Cạp Độc Tinh bên ngoài đã bị anh giết sạch rồi đúng không?"

"Cô Tần có khác, thông minh lắm."

Hàn Sâm lấy túi vải đeo sau lưng dốc xuống, xác của đám Bọ Cạp Độc Tinh kia rơi xuống như mưa, chỉ một lát màđã chất thành đống.

Tuy Tần Huyên đãđoán được từ trước, nhưng vẫn phải giật mình khi thấy Hàn Sâm thật sự giết được nhiều Bọ Cạp Độc Tinh như thế.

Hàn Sâm bỏ xác của Bọ Cạp Độc Tinh biến dị vào túi, sau đó cố gắng nhét xác Bọ Cạp Độc Tinh cấp nguyên thủy vào, mãi đến khi nhét không được nữa thì mới thôi.

Nhìn đống xác Bọ Cạp Độc Tinh nằm dưới đất, Hàn Sâm tiếc đứt ruột. Hắn cắn răng chộp lấy một con Bọ Cạp Độc Tinh rồi cầm dao găm nạy vỏ ngoài của nó, sau đó moi phần thịt như thạch trái cây bên trong ra, nhét vào miệng.

"Ăn thịt Bọ Cạp Độc Tinh cấp nguyên thủy, +4 điểm gen nguyên thủy."

Hàn Sâm ăn hết con này đến con khác, không hề cóý dừng lại, hắn liên tục lột vỏ tất cả Bọ Cạp Độc Tinh dưới đất ra ăn sạch sành sanh. Cái bụng dưới lớp áo giáp đã căng phồng.

Mấy con đầu còn tăng chút gen nguyên thủy, sau này phải ăn vài con mới được một điểm, mãi đến khi không thể gia tăng điểm gen nữa.

Tần Huyên chưa từng gặp loại người có nhiều đồ tốt nhưng vẫn keo kiệt đến mức này như Hàn Sâm: "Anh đúng là hết thuốc chữa rồi, thứ buồn nôn như vậy cũng nuốt trôi được, thật là vắt cổ chày ra nước."

Hàn Sâm đến gần Tần Huyên, rồi ngồi xổm xuống, ý bảo muốn cõng cô ra ngoài: "Lên đi."

Tần Huyên nói: "Bọ Cạp Độc Tinh bên ngoài đã bị anh giết sạch rồi, tôi có thể tựđi ra, không cần anh cõng."

Hàn Sâm bình tĩnh nói: "Cô Tần đã hứa sẽđưa thú hồn biến dị cho tôi, chắc không phải cô muốn nuốt lời đấy chứ? Nếu đã trả thù lao rồi thì tại sao không hưởng thụ một chút. Huống hồ, chân của cô trúng độc, tốt nhất làđừng đi lại nhiều."

"Cũng đúng."

Tần Huyên cắn môi gượng dậy, sau đó cẩn thận nằm sấp lên lưng Hàn Sâm.

Hàn Sâm mặc áo giáp nên không cảm nhận được cái cảm giác cõng người đẹp là thế nào. Hắn cõng cô lên, một tay đỡ lấy mông cô, tay kia xách túi vải đi ra ngoài.

Tần Huyên nặng chừng năm mươi ký, đối với người đãđược kha kháđiểm gen như Hàn Sâm thìđây chỉ là chuyện vặt, chỉ một lát sau hắn đã cõng cô ra khỏi động Không Đáy.

Hàn Sâm hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

Tần Huyên trả lời: "Về thành bảo hộ."

Hàn Sâm không nói thêm gì nữa, im lặng cõng Tần Huyên đi về phía thành bảo hộ Cương Giáp. Đi hơn một tiếng, hắn bỗng thả cô xuống.

Hàn Sâm xòe tay ra trước mặt Tần Huyên: "Nơi này cách thành bảo hộ Cương Giáp không xa lắm, hơn nữa lại hay có người đi qua, cô chờ một lát có ai đi qua thì nhờ họđưa về. Thú hồn biến dị của tôi đâu?"

Tần Huyên sảng khoái triệu hoán một thú hồn biến dị hình dạng mèo đen đưa cho Hàn Sâm, sau đó hỏi tiếp: "Tôi có nhờ Tô Tiểu Kiều hỏi thử anh rồi, anh có bán con thú hồn thần huyết đó vàđồ báu thần huyết không thế?"

Hàn Sâm trầm ngâm rồi nói: "Cô ra giá cây búa hoàng kim hai lưỡi ấy bao nhiêu?"

Tần Huyên nói thẳng: "Hai triệu."

Hàn Sâm nhíu mày nói: "Đó làđồ báu thần huyết, cái giá cô ra còn không đủđể mua thú hồn biến dị nữa là."

Tần Huyên nói: "Tuy đồ báu thần huyết tốt thật, nhưng không mang ra khỏi thế giới này được, thú hồn thì có thể dùng ở bên ngoài, cần tôi nói rõ cái nào có giá hơn không? Giá trị của đồ báu thần huyết đương nhiên thấp hơn thú hồn thần huyết nhiều, nếu anh chịu bán thú hồn thần huyết thì muốn tôi trả hai mươi triệu cũng được."

Hàn Sâm nói: "Một con thú hồn biến dị với hai triệu."

Tần Huyên dứt khoát nói: "Thú hồn biến dị thì không có cửa đâu, tôi cho anh năm triệu."

Hàn Sâm trả giá: "Thịt hai con sinh vật biến dị cộng hai triệu."

Tần Huyên nói chắc nịch: "Anh đòi hỏi cao quá. Chắc giá lần cuối, sáu triệu, đây là giá cuối cùng của tôi, dù sao thìđồ báu thần huyết cũng không thể mang ra khỏi thế giới này được."

"Được rồi, cô chuẩn bị tiền đi, tôi sẽ nói cho Tô Tiểu Kiều biết thời gian vàđịa điểm giao dịch."

Hàn Sâm nói xong thì vẫy tay, vác túi vải bước đi.

Tần Huyên nói với theo bóng lưng hắn: "Thật sự không cân nhắc chuyện bán thú hồn thần huyết à? Hai mươi triệu chỉ là giá sàn thôi, có thể bàn lại giá cả mà."

Hàn Sâm đi thẳng chẳng thèm quay đầu lại: "Không bán."

Tần Huyên nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt phức tạp:

"Hình như ngay cả Bọ Cạp Độc Tinh cũng không đâm thủng bộáo giáp của anh ta được, không lẽ nó cũng là một con thú hồn thần huyết biến thành à?"

Tần Huyên càng nghĩ càng thấy đúng, dù làáo giáp do thú hồn biến dị bình thường biến thành, đụng phải đuôi bò cạp của Bọ Cạp Độc Tinh cũng trầy trật tơi tả nữa là.

Tần Huyên suy nghĩ thật lâu nhưng không nghĩ ra manh mối gì: "Thật ra tên này có thân phận gìđây? Trông không giống người trong quân đội."

Hàn Sâm đi lòng vòng tìm chỗ khuất để trở lại hình dạng cũ, sau đó vác túi quay về Thành bảo hộ Cương Giáp.

Cổng thành bảo hộđã không còn người của Thần Thiên Tửđứng canh, bọn họ tìm người lâu như vậy mà không ra nên đã từ bỏ cách làm ngu ngốc này.

Hàn Sâm mới đi tới cổng thành thì tình cờ gặp phải nhóm người Hàn Hạo.

Một thanh niên cười tủm tỉm hỏi: "Trùng hợp nhỉ tên cuồng mông, chúng ta lại gặp mặt rồi. Hình như chú mày thu hoạch cũng kháđấy, cả túi căng phồng thế kia, bên trong có mấy con sinh vật biến dị thế?"

Hàn Sâm bình tĩnh trả lời: "Một con."

Một thanh niên khác cười nhạo: "Ha ha, chú mày biết giỡn ghê, lại còn sinh vật biến dị, chú mày có thể săn được sinh vật nguyên thủy chưa? Trong túi vải kia chắc toàn là Hắc Giáp Trùng chứ gì."

Những người khác cười nhạo, chẳng ai tin Hàn Sâm có thể săn sinh vật biến dị.

Một thanh niên vỗ vai Hàn Hạo, nói: "Hàn Hạo, sau này nhớđừng có nhận sai người nữa, dính dáng với loại người này là xui tám đời đấy."

Vẻ mặt Hàn Hạo lúng túng nói: "Lúc trước lỡ nhìn nhầm thôi, sao tôi có quan hệ gì với tên thế này được."

Hàn Sâm phớt lờđám trẻ trâu nọ, hắn vác túi vải đi vào thành bảo hộ Cương Giáp, nhanh chóng trở về phòng của mình.

Hàn Sâm để xác Bọ Cạp Độc Tinh biến dị lại, còn xác Bọ Cạp Độc Tinh nguyên thủy khác thì hắn định bán hết cho Tô Tiểu Kiều.

Tuy cứ nửa tháng là tinh thể màu đen sẽ tiến hóa ra một con sinh vật biến dị, nhưng Hàn Sâm không có thời gian chờ, phải để dành tinh thể màu đen nuôi sinh vật thần huyết.