webnovel

Siêu cấp gen thần

Tiến vào thời đại vũ trụ, trình độ khoa học kỹ thuật của con người đã phát triển đến mức vô cùng cao, cuối cùng cũng đã nắm được kỹ thuật dịch chuyển không gian. Nhưng sau khi con người thử tiến hành dịch chuyển thì lại hoảng sợ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không dịch chuyển đến tương lai, cũng chẳng thể ngược dòng quay về quá khứ. Thậm chí cũng không thể dịch chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác được, vì ở đầu bên kia của trạm dịch chuyển không gian lại là một thế giới khác hẳn. Đó là thế giới mà con người hoàn toàn không thể tưởng tượng được, trong thế giới này, tất cả khoa học kỹ thuật đều thành phế thải. Vùng đất được thần bảo hộ với vô số dị sinh vật khủng bố hoành hành, con người bắt đầu tiến hóa với tốc độ nhanh đến mức khoa học không cách nào lý giải được, mở ra kỷ nguyên mới huy hoàng nhất, sáng chói nhất. Từ một kẻ nhỏ yếu trong thành bảo hộ Cương Giáp, Hàn Sâm dựa vào kỳ ngộ và sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình từng bước vươn lên, trở thành cường giả mà người người ngưỡng mộ, viết lên trang sử hào hùng của riêng mình...

Twelve-Winged Dark Seraphim · 東方
レビュー数が足りません
1319 Chs

Chương 12: Ai là rác rưởi?

編集者: Nguyetmai

Chẳng mấy chốc, Hàn Sâm đã nhìn thấy một thanh niên quần áo rách bươm, trên người chi chít vết thương có mới cũng có cũ, anh ta trông có vẻ mỏi mệt lê bước đi về phía đầm sâu.

Hàn Sâm chui ra khỏi bụi cỏ, đứng từ xa nói với thanh niên kia: "Anh bạn, trong cái đầm đó có cá sấu Thiết Xỉ Ngạc đấy!"

Hàn Sâm nhắc nhở người nọ, phần vì sợ hắn ta làm Thiết Xỉ Ngạc giật mình khiến công sức thả câu của mình trôi sông, phần cũng vì tốt bụng.

Thanh niên kia trông có vẻ mệt mỏi, trên người lại bị thương nhiều như thế, nếu như hắn ta không biết gì mà cứđi đến bên đầm uống nước thì nguy cơ mất mạng vì bị Thiết Xỉ Ngạc tấn công là rất cao.

Thanh niên kia thấy Hàn Sâm thì ngẩn ra, sau đó mừng rỡ, nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi: "Đây làđâu, thành bảo hộ Vinh Diệu ở hướng nào?"

"Thành bảo hộ Vinh Diệu?"

Hàn Sâm ngớ ra một lúc, nhìn hắn ta với ánh mắt khác thường: "Đây là dãy núi Te Chris nằm ở phía Bắc của thành bảo hộ Cương Giáp, tôi không biết thành bảo hộ Vinh Diệu mà anh nói ởđâu hết."

"Thành bảo hộ Cương Giáp? Mình lại đi đến tận phạm vi của thành bảo hộ khác rồi ư?"

Thanh niên kia thì thào vài câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hàn Sâm, nói bằng giọng điệu ra lệnh: "Mau đưa tao về thành bảo hộ!"

Hàn Sâm nhíu mày, giọng điệu của thanh niên kia chẳng có vẻ gì làđang nhờ vả người ta cả, vậy nên hắn thản nhiên nói: "Từđây anh đi về phía Nam, chỉ cần không đi quá chậm thì có thểđến thành bảo hộ trước khi trời tối, tôi còn phải đi săn, không giúp được anh đâu."

Hàn Sâm đang định xoay người chui vào bụi cỏ lại, nào ngờ gã thanh niên kia đột nhiên nhào lên nện một đấm vào ót của Hàn Sâm, khiến hắn lảo đảo ngã ra đất, đầu đập vào một tảng đáđến bật cả máu.

"Mày làm trò gì thế hả?"

Hàn Sâm ôm đầu đứng dậy, quay lại trừng mắt nhìn gã thanh niên kia.

"Mày chỉ cần nghe lệnh tao làđược, đừng có luyên thuyên mãi thế, đưa tao tới thành bảo hộđi."

Gã thanh niên kia lạnh lùng nói với Hàn Sâm.

"Đi con mẹ mày."

Hàn Sâm triệu hồi thương Thanh Đồng Nguyệt Nha, phóng tới chỗ gã thanh niên kia nhưđộc xà phun lưỡi.

"Thứ thương pháp tầm xàm của giáo dục nghĩa vụ bắt buộc đây mà, đúng là rác rưởi, cho dù thú hồn của tao đã bị hủy lúc vượt qua núi non hiểm trở thì loại rác rưởi như chú mày cũng không phải làđối thủ của tao đâu."

Gã thanh niên kia nhìn Hàn Sâm với vẻ khinh khỉnh, dùng tay làm dao, trực tiếp chém về phía thương Thanh Đồng Nguyệt Nha.

Bàn tay của gã ta trắng nõn như mỡ dê, phát ra ánh sáng bóng loáng kỳ dị như ngọc thạch, thoạt nhìn cứ như không phải tay của con người mà là một tác phẩm nghệ thuật hơn.

Rắc!

Cây thương Thanh Đồng Nguyệt Nha do thú hồn Đồng Nha Thú biến thành lại bị bàn tay của gã ta chém gãy ngọt xớt như dùng dao chặt gỗ.

"Thuật gen siêu hạch!"

Hàn Sâm kinh hoảng, trong tay chỉ còn lại một đoạn thương gãy.

Khoa học kỹ thuật không có tác dụng ở vùng đất được thần bảo hộ này, nhưng các loại võ thuật thời cổđại lại có hiệu quả không tưởng ở nơi này.

Sau khi con người nhận được các loại gen thì những môn võ thuật cổ vốn tưởng như thần thoại kia lại thật sự phát huy tác dụng trên thân thể con người.

Cóđiều thứ làm cho con người mạnh mẽ lên cũng không phải cái gọi là khí trong khí công, mà là sức mạnh của gen, gen càng mạnh thì hiệu quả tu luyện cổ võ lại càng cao.

Sau hàng loạt nghiên cứu của con người, võ thuật cổ có thể kích phát tiềm năng trong gen. Cũng giống như phản ứng nhiệt hạch, khi bộc phá tiềm lực sâu trong gen sẽ khiến cho con người nhận được sức mạnh vượt trội, loại cổ võ mới này được gọi là thuật gen siêu hạch.

Cóđiều cách tu luyện thuật gen siêu hạch này lại có quan hệ mật thiết với cổ võ, trong thuật này có rất nhiều phương diện mà khoa học không thể nào giải thích được. Cách tu luyện thuật gen siêu hạch phần lớn cũng bị tầng lớp thượng lưu nắm giữ, thuật gen siêu hạch càng cao cấp thì lại càng khó học được.

Những người chỉ tốt nghiệp giáo dục nghĩa vụ bắt buộc như Hàn Sâm thì căn bản không có cơ hội được tiếp xúc với thuật gen siêu hạch.

Chỉ khi vào được học viện cao cấp thì mới có thể học được loại thuật gen siêu hạch cấp thấp nhất và tương đối phổ biến...

Nếu như nói quá trình con người săn giết vàăn thịt dị sinh vật là cải tạo bùn đất thành sắt thép, thì thuật gen siêu hạch chính là thứ chủ chốt để quyết định sắt thép ấy chỉ là một cục sắt thông thường, hay sẽđược chế tạo thành dao thép hoặc súng đạn.

Kiếm đủ gen khiến thân thể tiến hóa chỉ là nhận được sức mạnh, thuật gen siêu hạch chính là cách giúp con người sử dụng được sức mạnh trong cơ thể mình.

"Không ngờ kẻ rác rưởi như chú mày cũng không ngu dốt lắm."

Gã thanh niên nọ lạnh lùng nhìn Hàn Sâm một cái: "Tao cho mày thêm một cơ hội cuối, chết hay là dẫn đường."

Dứt lời, gã thanh niên nọ lại giơ bàn tay của mình lên như một tên đao phủ chuẩn bị tử hình phạm nhân, kiểu như chỉ cần Hàn Sâm dám hó hé thì sẽ bị chém bay đầu.

"Dẫn con mẹ mày ấy!"

Hàn Sâm nóng máu, trực tiếp triệu hoán thú hồn Hắc Giáp Trùng đểáo giáp bao bọc toàn thân, sau đó chân hắn đá thẳng về phía gã thanh niên kia.

"Mày muốn chết thì tao chiều."

Gã thanh niên nọđanh mặt lại, bàn tay bóng loáng như ngọc thạch kia chém thẳng về phía đùi của Hàn Sâm.

Keng!

Chân của Hàn Sâm bị gã ta đánh hất sang một bên, trên bề mặt phần giáp chân không ngờ lại bị nhát chém để lại một vệt hằn.

Gã thanh niên nọ cũng bị lực chân của Hàn Sâm đẩy ngược lại vài bước, trên mặt ra chiều kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, nhìn chòng chọc vào bộ giáp trên người Hàn Sâm: "Ngăn được cả thuật Băng Cơ Ngọc Cốt của tao à, lẽ nào nó làáo giáp thú hồn cấp thần huyết ư? Không ngờ thằng phế thải như mày lại có hàng tốt như thế, đúng là trời cũng giúp Tuyết Long Nhạn này mà, mau giao áo giáp thú hồn đó ra, tao sẽ tha chết cho."

Hàn Sâm tức điên, xoay người tung thêm một cúđá nữa.

Tuyết Long Nhạn đanh mặt, tay gã bắt lấy chân của Hàn Sâm vặn mạnh, lập tức vật Hàn Sâm ngã ra đất. Sau đó gã co chân thúc một gối xuống giữa sống lưng của Hàn Sâm.

"A!"

Hàn Sâm lập tức hét thảm một tiếng, cột sống như muốn gãy làm đôi.

"Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi, dù có thú hồn thần huyết thì cũng thế mà thôi."

Nắm đấm như băng ngọc của Tuyết Long Nhạn nện liên tục xuống ót của Hàn Sâm, đánh cho đầu Hàn Sâm lún hẳn vào trong đất đá, gằn giọng quát: "Giao thú hồn thần huyết ra đây, thứ rác rưởi như mày không xứng sở hữu nó."

"Mẹ mày!"

Máu Hàn Sâm như sôi lên, đột nhiên hắn bật ngược dậy, phần giáp đầu đập thẳng vào mặt của Tuyết Long Nhạn khiến mũi gã như gãy nát, gã ta vội ôm cái mũi đầy máu lùi lại.

Hàn Sâm lấy lại được tự do, lập tức triệu hoán Huyết Tinh Đồ Lục Giả ra, thân thể lập tức dung hợp, hóa thành quái vật khổng lồ, điên cuồng xông tới chỗ Tuyết Long Nhạn.

Tuyết Long Nhạn lấy tay làm dao chém thẳng về phía Hàn Sâm. Hàn Sâm không thèm bận tâm, để mặc bàn tay như băng ngọc của Tuyết Long Nhạn chém lên người mình. Hai tay Hàn Sâm ôm chặt lấy người gã, đầu trâu dộng thật mạnh vào đầu của Tuyết Long Nhạn.

"Ai là rác rưởi, ai là phế thải hả... Mẹ nó, mày bảo ai là rác..."

Hàn Sâm như nổi điên, liên tục dộng mạnh vào đầu của Tuyết Long Nhạn.